Ông cụ mặc bộ đũi cổ tàu màu xanh lơ, quần áo rộng rãi chất bông tùy tính lại thoải mái. Tầm nhìn của Lý Hà hướng lên, vào khoảnh khắc đối mặt với gương mặt của ông ấy đã ngẩn ra một nhịp.
Giống, quá giống, ba đời ông cháu này thực sự là dùng chung một gương mặt. Nhìn thấy Thẩm Huy liền biết dáng vẻ của Thẩm Hải Dương lúc nhỏ trông như thế nào, nhìn thấy ông cụ sẽ biết Thẩm Hải Dương già đi sẽ như thế nào.
Vẻ mặt ông cụ mang theo căng thẳng và kích động rõ rệt, có lẽ là càng gần cố hương càng e sợ. Lúc Thẩm Hải Dương còn nằm trong bụng, ông ấy đã rời đi, nhiều năm như vậy, lần đầu tiên gặp mặt con trai, cánh tay ông ấy đang khẽ run rẩy. Ánh mắt tìm kiếm khắp nơi, sau đó Lý Hà tiến lên một bước.
“Chào cha, con là Lý Hà, con dâu của cha.”
“Ồ, chào con, chào con.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây