“Phương Trung Thành… Khoảng thời gian này, anh ta có đưa phí nuôi dưỡng cho em không?”
“Không.”
“Nghĩ cách đừng để người khác biết chuyện này, sau này làm chứng cứ. Anh ta không chịu trách nhiệm, không tròn nghĩa vụ nên có. Bất luận là vấn đề họ, hay là quyền nuôi dưỡng, anh ta đều sẽ rơi vào thế yếu. Nếu họ sinh tiếp đứa nữa, đoán chừng Phương Trung Thành sẽ không khởi tố. Nhưng lo trước khỏi họa, chuẩn bị mọi thứ chu toàn.”
“Được.” Nói xong cô cười với anh, trong lòng vui thích không từ nào miêu tả, vươn tay kéo cánh tay anh. Cô vừa mở miệng anh đã có thể hiểu tâm ý của cô, anh không hề do dự lựa chọn lợi dụng sơ hở, giúp cô đạt được ý đồ của mình.
“Thi thoảng nghĩ không cần so đo với anh ta, bây giờ em sống rất hạnh phúc. Nhưng anh ta hết lần này tới lần khác đẩy con ra, em vẫn vô cùng tức giận.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây