Cả nhà năm người vừa xuất phát, trên đường, thực ra mấy đứa nhỏ cũng không cần người chăm sóc nhiều. Thậm chí hai đứa lớn sẽ thường quan tâm Thẩm Hải Dương, khiến người làm cha như anh vừa buồn cười vừa ấm lòng.
“Tự chơi, không cần để ý cha.”
“Hai đứa trông em trai, cha con có mẹ chăm sóc là được rồi.”
Thẩm Huy gật đầu, hoặc dắt hoặc nhìn chằm chằm Nhất Nhất. Đứa nhỏ này cố chấp nhưng chu đáo, bây giờ đã coi Nhất Nhất là em trai ruột của mình, từ sau khi tên nhóc này chạy lung tung hai lần, lúc ở ngoài, Thẩm Huy và Họa Họa đều sẽ cực kỳ chú ý tới em trai.
Núi xanh nước biếc, tâm thần thoải mái, bọn trẻ chơi tới độ đầm đìa mồ hôi, mắt đứa nào cũng sáng lấp lánh, vô cùng hưng phấn. Lý Hà cũng cảm thấy vui trong lòng, phiền não đều tạm thời vứt ra sau đầu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây