Lý Hà giơ ngón cái với anh, vô cùng tán đồng với lời này. Tài sản của ông cụ, ông ấy thích dùng thế nào thì dùng thế ấy, thích cho ai thì cho. Anh ta làm em trai mở miệng khép miệng đều nói họ tham tiền, anh ta có tư cách sao?
Cũng không biết rốt cuộc cha anh có bao nhiêu tiền, nếu nhiều vậy sau này sẽ có tranh cãi. Cũng không biết ông cụ có tính cách thế nào, sau này về nước định cư ở một thành phố, hi vọng cha chồng dễ sống chung một chút.
Người không lo xa ắt có phiền gần, thấy chỉ còn mấy tháng nữa sẽ có thêm người lớn tuổi, Lý Hà không thể không nghĩ nhiều. Nhìn điệu bộ của hai vợ chồng đó, có lẽ ông cụ không đơn giản.
Vừa nghĩ vừa nấu cơm, rất nhanh đã nấu xong, Thẩm Hải Dương đi gọi mấy đứa nhỏ tới ăn cơm. Lúc ra ngoài tìm con, anh nhìn thấy hai người hơi quen, hỏi con trai, quả nhiên là hai anh họ của nó, hai đứa con nhà chị gái của Mộ Dung Đan Linh.
“Hai đứa nó ở nhà bà nội nó, nhà bà nội nó cách nhà chúng ta không xa, dạo này thường có thể nhìn thấy chúng ở ngoài đường. Cha, con không chơi với hai đứa nó, là chơi chung với đám trẻ con.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây