Ngày hôm sau là chủ nhật nên không cần đi học, Lý Hà bày sạp ở ngoài, ba đứa nhỏ nhàm chán cũng ra chơi ở gần đó. Thẩm Huy biết mẹ nó và cậu nó không dám làm hại nó, lần này cũng không lưu lại hậu di chứng gì, chuyện đã qua nên làm gì thì làm đó. Chỉ là rất chú ý vấn đề an toàn mà cha mẹ từng nói, nhưng ban ngày ban mặt ở chỗ đông người, không cần quá sợ hãi.
Lý Hà trả giá với một vị khách, đối phương nhìn trúng một chiếc áo đắt nhất ở chỗ cô, cho nên cô không dễ buông lơi. Muốn kiếm thêm vài đồng.
Nhất Nhất ở bên cạnh nhàm chán bắt đầu đọc thơ cổ, từ Lý Bạch tới Đỗ Phủ, từng bài từng bài đều là ngũ ngôn tuyệt cú đơn giản. Nhưng nó đọc rất nhiều, hết bài này tới bài kia, lập tức thu hút sự chú ý của khách hàng nam đó.
“Đây là con trai cô?”
Lý Hà gật đầu: “Ừm, con trai tôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây