Mộ Dung Đan Linh không biết anh đã đổ hết tiền mua mặt bằng rồi. Nếu lần này cô ta toại nguyện, lúc này hai vợ chồng họ sẽ lo lắng chết mất. Có lẽ đường cùng vẫn phải báo cảnh sát, cuối cùng xảy ra chuyện gì không dễ nói.
Không sợ trộm trộm đồ, chỉ sợ trộm nhớ dai, Mộ Dung Đan Linh có quyền thăm nom, cô ta vẫn luôn nghĩ những suy nghĩ ác ý này. Lần này có thể hoàn toàn hủy bỏ quyền lợi của cô ta, cô ta cũng hết hy vọng rồi. Không có lỗ hổng để chui, cô ta cũng không dám vi phạm pháp luật.
Thẩm Huy trầm mặc, Thẩm Hải Dương im lặng để nó tự hiểu. Trong phòng yên tĩnh mấy phút, đứa nhỏ ngẩng đầu, đã hiểu rõ rồi.
“Bà ấy, bà ấy là mẹ ruột, cho nên bà ấy dẫn con đi không phạm pháp. Như vậy họ vừa có thể đòi tiền từ chỗ cha, vừa không sợ cảnh sát bắt.”
“Đúng. Cho nên không cần sợ, cô ta vốn không muốn làm hại con, con cũng không làm hại gì tới cô ta cả. Đương nhiên, điều cha nói là về mặt cơ bản.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây