Cô đặt đèn dầu lên bệ bếp rồi lấy diêm châm vào bó rơm bên trong bếp lò, ngọn lửa lập tức bùng lên.
Sau đó cô cầm gáo múc nước đổ vào nồi gang lớn, cẩn thận kỳ cọ trong ngoài ba lần cho sạch lớp gỉ sét rồi mới đổ nước sạch vào, đậy nắp chờ nước sôi.
Nói là Vương Tú Cầm chăm sóc anh thì chẳng bằng nói bà ta thấy thương hại thì đúng hơn. Với cái hoàn cảnh này, chẳng khác gì hại người chứ nói gì tới dưỡng bệnh.
Dù ở kiếp trước là một danh y giỏi cả đông lẫn tây, tay chưa từng động đến nước rửa rau rửa bát nhưng khi làm mấy chuyện này, cô lại chẳng hề thấy lạ lẫm.
Đợi nước sôi, cô múc ra một ít vào chậu men rồi pha thêm nước lạnh cho vừa ấm, sau đó mới mang vào phòng.
“Để tôi lau người giúp anh hạ nhiệt trước, lát nữa sẽ dễ chịu hơn.”
Dứt lời, cô bắt đầu cởi áo của Hạ Thư Quân.
Khi nhìn thấy cơ thể gầy gò chỉ còn da bọc xương của anh, lòng cô bỗng dâng lên một trận xót xa và giận dữ.
Xót xa vì anh đã bị bệnh tật giày vò đến mức này, giận vì Vương Tú Cầm gọi là chăm sóc mà thực ra chẳng lo cho anh được gì.
Cô làm ướt khăn, vắt khô rồi nhẹ nhàng lau ngực, nách và lưng, những vị trí có thể giúp cơ thể tản nhiệt.
Gương mặt nghiêm nghị của Hạ Thư Quân thoáng hiện lên một chút cảm xúc phức tạp.
Anh ngơ ngác nhìn cô rồi bỗng hỏi một câu:
“Tại sao cô lại đồng ý?”
Rõ ràng từ đầu tới cuối cô đều không hề tình nguyện nhưng sao vẫn chấp nhận?
Anh đâu có ngốc, nhìn ra được cô bị người ta bày trò hãm hại. Nhưng anh là một kẻ tàn phế, ngay cả việc rời giường cũng không làm nổi thì sao có thể để cô bị liên lụy?
Trần Uyển Ý mồ hôi đầm đìa, chỉ mới lau người cho anh mà đã mệt muốn xỉu. Thân thể này quá mập, vừa hoạt động một chút đã dính mồ hôi khắp người.
Đợi khi ngồi nghỉ thở hổn hển một lúc, cô mới có thời gian trả lời câu hỏi của anh.
“Chắc anh cũng nhìn ra tôi bị người ta tính kế, nhưng anh là vô tội. Cho nên tôi phải cứu anh.”
Câu nói của chủ nhiệm vẫn cứ văng vẳng trong đầu cô, rằng Hạ Thư Quân sẽ chết sớm hoặc sẽ bị cô khắc chết. Nhưng những điều đó với cô bây giờ sẽ tuyệt đối không bao giờ xảy ra.
Thứ nhất, cô không phải nguyên chủ, nên vận mệnh đương nhiên cũng đã thay đổi.
Thứ hai, cô là bác sĩ, tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn Hạ Thư Quân chết ngay tại đây.
Vì thế, xét cả hai lý do trên, cô càng không có lý do gì để từ chối.
Nhưng khi Hạ Thư Quân nghe cô nói muốn cứu mình, anh lại bật cười lạnh một tiếng:
“Tôi không cần cô thương hại. Từ cổ trở xuống tôi không thể cử động, chẳng khác nào phế nhân. Ngay cả người nhà tôi cũng bỏ mặc tôi, cô dựa vào đâu mà nghĩ mình có thể cứu được?”
Động tác lau mồ hôi của Trần Uyển Ý khựng lại. Cô không ngờ anh lại bị chính người thân ruồng bỏ. Vậy còn Vương Tú Cầm thì sao?
Dường như nhìn ra được nghi vấn trong mắt cô, Hạ Thư Quân cười khổ, giọng đầy giễu cợt:
“Bà ta chỉ là người mà gia đình tôi thuê về chăm sóc, vì thương hại tôi mà thôi.”
Gọi là chăm sóc, nhưng nhìn sàn nhà thì la liệt đồ bẩn, thậm chí có cái đã mốc meo mà cũng chẳng thấy bà ta giặt giũ bao giờ.
Trần Uyển Ý vốn nghĩ mình đã đủ bất hạnh, không ngờ Hạ Thư Quân còn thê thảm hơn cô nhiều.