Vợ Béo Cá Mặn Được Quan Quân Tàn Phế Cưng Chiều Ở Thập Niên 80

Chương 3:

Chương Trước Chương Tiếp

“Nhà họ Trần thật biết nuôi con gái, đã vụng trộm còn hung hăng, nếu là thời xưa thì đã bị trói bỏ vào lồng heo dìm xuống sông rồi!”

Trần Uyển Ý khẽ cong môi cười lạnh, ánh mắt châm biếm nhìn quanh như đã thấu tỏ tất cả.

Hướng Đông lộ ra mặt mày tối sầm, vừa mới bị tát cho choáng váng giờ lại cảm thấy cô gái mập mạp trước mặt hôm nay có gì đó rất khác.

Hắn nghi hoặc hỏi, “Cô cười gì?”

“Tôi cười có người ngu đến đáng thương. Nếu tôi thật sự phát cuồng vì đàn ông, thì sao lại chọn một kẻ tàn tật? Ngược lại, anh với Lưu Đan trốn trong bụi rậm làm chuyện đồi bại, một đứa con gái chưa xuất giá mà lại dính líu với người đã có hôn ước, ai mới là người không biết xấu hổ?”

Cô biến bị động thành chủ động, bọn họ đã không biết liêm sỉ thì đừng trách cô không giữ thể diện cho ai.

Lời vừa dứt, cô rõ ràng thấy vẻ mặt Lưu Đan thoáng hoảng hốt, luồng dư luận cũng lập tức thay đổi.

“Gì cơ? Hướng Đông và Lưu Đan sao?”

“Không ngờ đấy, hóa ra Hướng Đông lại là kẻ bắt cá hai tay!”

“Con gái bà tổ trưởng phụ nữ lại lén lút với Hướng Đông, chuyện này mà lan ra thì mất mặt lắm!”

Lúc này, người đàn ông tàn tật nghe xong, ánh sáng trong mắt cũng vụt tắt, anh cắn chặt quai hàm như đang oán trách số phận trớ trêu.

Hướng Đông thấy tình hình bất lợi liền gào lên, “Trần Uyển Ý, cô đừng có vu oan giá họa! Tôi có nhân chứng!”

“Bác Vương, bác ra nói rõ giùm cháu đi.”

Lời còn chưa dứt, mọi người đã thấy một người phụ nữ nông thôn tầm ba bốn mươi tuổi chen ra khỏi đám đông.

Ai cũng nhận ra bà ta chính là Vương Tú Cầm, người vẫn chăm sóc cho người đàn ông tàn tật kia.

Hướng Đông tức giận quát lớn: “Bác Vương, bác nói cho mọi người biết con đàn bà mặt dày Trần Uyển Ý đã làm cái chuyện đê tiện thế nào đi!”

Vương Tú Cầm liếc nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, rồi mới vội vàng phụ họa theo lời Hướng Đông: “Phải đó, tôi tận mắt thấy Trần Uyển Ý đẩy cửa bước vào. Lúc đó tôi đang làm đồ ăn khuya cho cậu Hạ, chưa được bao lâu thì trong phòng bắt đầu vang lên những tiếng... không thể nghe nổi. Tôi cũng ngại không dám vào.”

Nghe đến đây, đám đông dường như bừng tỉnh, suýt nữa thì bị Trần Uyển Ý qua mặt, thật quá đáng!

“Trần Uyển Ý, giờ thì cô còn chối được nữa không?” Hướng Đông như vớ được bằng chứng sắt đá, liền nhào tới chất vấn.

Nhưng Trần Uyển Ý chẳng thèm liếc hắn lấy một cái, cô chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Vương Tú Cầm, từng chữ rõ ràng: “Bà dám thề tất cả những gì vừa nói là thật không?”

Ánh mắt Vương Tú Cầm hơi né tránh, không dám nhìn người đàn ông kia, nhưng miệng vẫn cứng: “Cô bị bắt tại trận còn muốn chối? Đúng là không biết xấu hổ!”

Lời này vừa dứt, ánh nhìn của người đàn ông kia bỗng tối lại, ánh mắt sâu thẳm vốn có giờ phủ lên một tầng u ám lạnh lẽo.

Rõ ràng Vương Tú Cầm đã bị Hướng Đông mua chuộc, nên mới dám trơ mắt nói dối như thế.

Nghe lời vu khống ấy, đám đông không cần suy nghĩ đã tin ngay.

“Trần Uyển Ý đúng là không còn mặt mũi gì nữa, bị bắt quả tang mà còn không chịu nhận tội, thật mất mặt cho cả làng Cao Quan!”

“Phải đó, ai còn dám cưới vợ ở làng này nữa đây!”

Dư luận lập tức nghiêng hẳn về phía Hướng Đông, khiến hắn tự tin hẳn lên. Hắn chỉ vào mặt Trần Uyển Ý mà gào lên: “Trần Uyển Ý, con đàn bà mất nết, hôm nay tao nhất định phải huỷ hôn!”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)