Vợ Béo Cá Mặn Được Quan Quân Tàn Phế Cưng Chiều Ở Thập Niên 80

Chương 29:

Chương Trước Chương Tiếp

Trần Uyển Ý giật mình:

“Bà Lý, bà nói gì vậy?!”

Bà Lý trừng mắt, chỉ tay ra xa:

“Giờ cô đến nhà nội cô thì vẫn còn kịp!”

Lại là bọn họ!

“Được, cháu đi ngay!”

Nói xong, cô vác thân hình phì nhiêu chạy thẳng về phía nhà cũ, đến cả cửa cũng không buồn đóng lại.

Do thân hình nặng nề nên cô chạy khá chậm, chỉ một đoạn đường ngắn mà đã thở dốc, mồ hôi ròng ròng.

Đến được nhà cũ họ Trần, cô vừa hay chứng kiến cảnh bà nội Trần đang giơ chổi định đánh Điền Quế Lan.

“Dừng tay lại cho tôi!”

Cô quát to một tiếng khiến mọi người đều ngoảnh lại nhìn.

Thấy cô còn dám đến, bà nội Trần lập tức vung chổi lao tới định đánh tiếp.

Nhưng Trần Uyển Ý đâu phải loại để người khác bắt nạt. Cô nhanh chóng túm lấy cổ tay bà ta, đẩy mạnh ra sau, suýt chút nữa bà Trần đã ngã ngồi xuống đất.

Thấy tình hình như vậy, ông cụ Trần cũng định xông lên dạy dỗ đứa cháu gái bất hiếu này một trận.

Nhưng Trần Uyển Ý nhanh tay chụp lấy cái xẻng sắt dưới đất, dồn hết sức bình sinh nện mạnh xuống nền, khí thế bốc lên ngùn ngụt, giọng đanh thép quát lớn: “Không muốn sống thì cứ lao lên thử xem!”

Nguyên chủ vốn là kiểu người dữ dằn, chẳng coi ai ra gì, lúc nổi điên lên thì trời cũng chẳng sợ.

Giờ đây, thấy cô khí thế bừng bừng như muốn liều mạng thật, ông cụ Trần cũng có chút hoảng, sợ lỡ đâu cô ra tay không kiêng nể lại khiến ông bị thương.

Tay thì buông xuống rồi, nhưng miệng vẫn còn độc địa: “Mày muốn đảo lộn trời đất sao? Có giỏi thì đánh ông thử xem!”

Cháu gái mà đánh cả ông nội, chuyện này mà lan ra thì Trần Uyển Ý đừng mong ngẩng đầu ở cái thôn này nữa.

“Đủ rồi!!”

Thấy mọi chuyện rối loạn đến mức này, cơn giận bị đè nén bấy lâu của Trần Quốc Phú cuối cùng cũng bùng nổ, ông gào lên một tiếng.

Điền Quế Lan vội chạy đến bên cạnh Trần Uyển Ý, khẩn trương khuyên nhủ: “Uyển Ý, con đừng làm chuyện dại dột, nghe mẹ đi, bỏ cái xẻng xuống nào.”

Trần Uyển Ý nào phải người không biết lý lẽ, chỉ là lúc nãy vì quá nóng ruột nên mới hành động có phần thái quá.

Cô ném mạnh cái xẻng xuống đất, nghiêm giọng hỏi Điền Quế Lan:

“Mẹ, bọn họ có đánh mẹ không?”

Điền Quế Lan tủi thân, vội vàng lắc đầu:

“Con đến kịp nên họ chưa kịp ra tay.”

Nghe vậy, Trần Uyển Ý mới nhẹ nhõm phần nào. Nhưng chuyện xảy ra hôm nay đã khiến cô hoàn toàn lạnh lòng với hai ông bà nhà họ Trần.

Người ta bảo ông bà thương cháu, nhưng cô chưa từng cảm nhận được điều đó từ họ.

Lúc này, Trần Quốc Phú nhìn ông cụ Trần, cố gắng kìm nén cảm xúc, hỏi:

“Ba, khi chia đất năm xưa đã nói rõ ràng, hai mẫu đất đó là chia cho nhà con. Giờ chỉ vì thím ba sắp sinh mà ba muốn lấy lại một mẫu chia cho chú ba? Dựa vào đâu chứ?”

Ông còn ba đứa con phải nuôi. Nếu đưa đất cho chú ba, nhà ông lấy gì mà sống?

“Dựa vào việc nó là em mày. Mày là anh, nhường nó một chút thì sao?” Bà cụ Trần trả lời một cách đương nhiên như thể quên mất Trần Quốc Phú cũng là con trai bà ta.

Nghe đến đây, Trần Quốc Phú không nhịn được mà cười lạnh, chỉ tay vào Đinh Thúy Hương, người đang bụng vượt mặt để tố cáo:

“Bao năm qua, con nhường vậy còn chưa đủ sao? Hồi đó các người bảo Trần Kỳ sắp thi đại học, sợ bị ảnh hưởng nên bắt chúng con dọn ra ngoài ở, con cũng dọn.

Các người nói muốn chia đất, con cũng đồng ý. Năm người mà chỉ có hai mẫu đất vốn đã thiếu. Giờ chỉ vì thím ba sinh con mà bắt con chia thêm một mẫu? Trên đời này có cha mẹ nào thiên vị đến mức này không?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)