Vợ Béo Cá Mặn Được Quan Quân Tàn Phế Cưng Chiều Ở Thập Niên 80

Chương 28:

Chương Trước Chương Tiếp

Vừa lúc đó Hướng Đông đi ngang qua hai người, nghe rõ mồn một câu chuyện, mặt hắn lập tức sầm lại, u ám đến mức như sắp rớt nước.

Nhưng chuyện chưa dừng ở đó. Bà bầu kia lại tiếp lời:

“Nói đi cũng phải nói lại, Trần Uyển Ý làm quá thật. Tuy nói là Hướng Đông ngoại tình trước, nhưng dù sao cũng nên giữ chút thể diện. Đằng này cô ta làm ầm ĩ trước cả thôn, ai mà chịu nổi?”

Người bên cạnh gật đầu đồng tình:

“Chuẩn luôn. Nếu là tôi, tôi cũng không đời nào gả con gái mình cho loại đàn ông như hắn.”

Hai người cứ vô tư bàn tán, chẳng hề để ý đến nét mặt Hướng Đông đã hiện rõ vẻ độc ác, bàn tay nắm chặt đến phát ra tiếng răng rắc.

Cùng lúc đó, người kia đổi chủ đề:

“Cô sắp sinh rồi phải không? Phải cẩn thận đấy, đừng để bên kế hoạch hóa phát hiện.”

Bà bầu nghe vậy liền lộ vẻ khó xử. Đứa bé trong bụng là đứa thứ hai, thời này mà sinh thêm là vi phạm, nếu bị phát hiện chắc chắn sẽ bị cưỡng ép tiêm thuốc phá thai.

“Chồng tôi bảo mấy hôm nữa sẽ đưa tôi trốn lên núi.” Vừa nói, cô ta vừa xoa bụng rồi cùng người bạn rời đi.

Nhưng những lời đó lọt hết vào tai Hướng Đông. Đôi mắt hắn lập tức lạnh lẽo, lý trí bị cơn giận dữ cuốn trôi. Nếu Trần Uyển Ý đã khiến hắn thảm hại đến vậy thì đừng trách hắn ra tay tàn nhẫn!

Khi Trần Uyển Ý quay về nhà họ Trần, cả nhà chẳng còn ai ngoài Hạ Thư Quân vẫn đang nằm bất động trên giường.

Trần Uyển Hân và Trần Tân Dân ban ngày phải đến trường, chỉ buổi tối mới về. Điền Quế Lan và Trần Quốc Phú thì bận việc đồng áng, vừa ăn sáng xong là ra ruộng làm việc.

Lúc này bụng Uyển Ý đã đói meo, cô đặt chiếc giỏ tre xuống rồi nhanh chóng vào bếp chuẩn bị cơm trưa.

Cô thành thạo lấy khoai tây ở góc nhà, gọt vỏ rồi thái sợi, sau đó ngâm vào nước để rửa sạch tinh bột.

Rồi múc ra ít bột ngô, thêm muối và hành lá, pha nước trộn đều thành hỗn hợp bột sền sệt, nhanh tay tráng thành từng chiếc bánh mỏng vàng óng.

Cô cầm một chiếc bánh ngô, cuốn đầy khoai tây sợi bên trong, sau đó bước vào phòng nói với Hạ Thư Quân:

“Đói rồi đúng không? Xin lỗi, tôi về trễ.”

Đã gần một rưỡi trưa mà bọn họ mới bắt đầu ăn cơm.

Ánh mắt sâu thẳm tối sầm của Hạ Thư Quân lướt qua một tia áy náy, giọng cố ý xa cách rồi thản nhiên nói:

“Không cần xin lỗi, đói chết cũng tốt.”

Dù sao sống kiểu này chỉ là gánh nặng cho người khác, chết sớm giải thoát sớm còn hơn.

Nghe vậy, gương mặt lạnh nhạt của Trần Uyển Ý thoáng hiện chút giận dữ:

“Một người đàn ông lớn đầu rồi mà suốt ngày treo chữ ‘chết’ bên miệng, anh nghe cho rõ đây, tôi nói sẽ cứu anh thì nhất định sẽ cứu. Vậy nên, cất hết mấy suy nghĩ tiêu cực đó đi, lo mà ăn cơm, sống cho tử tế!”

Nói xong, cô nhét nốt miếng bánh ngô cuối cùng vào miệng anh, rồi quay lại bếp cuộn một chiếc bánh khác cho mình.

Ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ vuông treo trên tường, cô ngạc nhiên thốt lên:

“Đã một rưỡi rồi sao, sao vẫn chưa về?”

Theo lý mà nói, Điền Quế Lan và Trần Quốc Phú giờ này cũng nên về ăn cơm rồi.

Vừa ăn bánh cô vừa đi ra cửa, mới mở cổng sân thì thấy bác gái hàng xóm là bà Lý đang hớt hải chạy tới.

Thấy cô vẫn còn thong thả nhai bánh, bà Lý liền nổi giận mắng xối xả:

“Trần Uyển Ý, cô đúng là không có lương tâm! Ba mẹ cô sắp bị đánh chết đến nơi rồi mà cô còn ngồi đây ăn bánh được à?!”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)