Vợ Béo Cá Mặn Được Quan Quân Tàn Phế Cưng Chiều Ở Thập Niên 80

Chương 26:

Chương Trước Chương Tiếp

Nhưng đi chưa được bao xa, cô đã đụng ngay phải người mà cả đời này cô chẳng muốn gặp lại.

Chỉ thấy Hướng Đông xách theo một thùng cháo bát bảo hiệu Bạch Lộ đi tới. Trần Uyển Ý liếc mắt nhìn qua thì hơi sững lại.

Nếu cô nhớ không lầm thì loại cháo bát bảo này ra mắt năm 1985, giá không hề rẻ. Thời buổi cơm còn không đủ no, ai lại chịu bỏ tiền ra mua thứ xa xỉ như thế?

Không ngờ Hướng Đông lại chịu chi đến vậy.

Trùng hợp là lúc đó có hai người phụ nữ cũng đi ngang, một người trong số đó đang mang bầu, nhìn thấy Hướng Đông mang theo quà đắt tiền thì tò mò hỏi: “Hướng Đông, cậu đi đâu thế?”

Hướng Đông sớm đã thấy Trần Uyển Ý, cho nên cố tình lớn tiếng như để chọc tức cô: “Tôi đến nhà chủ nhiệm Lưu một chuyến!”

Nghe vậy, người phụ nữ mang bầu lập tức hỏi lại: “Đi dạm hỏi à?”

Hướng Đông không trả lời nhưng ánh mắt và thái độ lại nói lên tất cả.

Trần Uyển Ý im lặng, không biết nên cười hay nên thở dài. Hắn tưởng làm thế sẽ khiến cô ghen tức sao?

Ngây thơ quá rồi!

Trong mắt nguyên chủ, Hướng Đông có lẽ là món ngon người người thèm khát, nhưng với cô thì hắn chẳng đáng một xu.

Cô thẳng thừng lướt qua người hắn, không buồn bố thí lấy một ánh nhìn.

Màn khoe khoang của Hướng Đông chẳng những không khiến Trần Uyển Ý ghen tị, ngược lại khiến mặt hắn tối sầm như đáy nồi.

Đồ chết tiệt Trần Uyển Ý, đắc ý cái gì chứ, chỉ là món hàng hết đát chẳng ai cần mà thôi!

Hướng Đông khinh thường hừ lạnh một tiếng rồi nhanh bước đi về phía nhà họ Lưu.

Lúc này Lưu Đan đang đứng trong sân, vung cành cây đập loạn lên hoa cỏ để trút giận. Nguyên nhân là do Lưu Lan Lan không cho cô ta ra ngoài gặp Hướng Đông.

Đang bực bội thì cổng sân vang lên tiếng gõ. Lưu Đan chẳng thèm hỏi mà liền cáu kỉnh mắng lớn: “Cút đi!”

Hướng Đông vội vàng lên tiếng: “Lưu Đan, là anh đây!”

Nghe vậy, Lưu Đan lập tức vui mừng, cô ta vứt ngay cành cây, nhảy cẫng lên ra mở cửa, “Hướng Đông, cuối cùng anh cũng đến rồi, mau vào đi.”

Thấy người trong lòng mình cuối cùng cũng chịu đến, Lưu Đan không giấu được sự háo hức mà liền kéo hắn vào trong nhà.

“Mẹ em có nhà không?” Hướng Đông đưa mắt nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng Lưu Lan Lan đâu cho nên hỏi.

“Ở trong phòng.”

Lưu Đan vừa nói vừa dẫn hắn vào trong, sau đó hô lớn về phía phòng ngủ: “Mẹ, có khách đến!”

Lúc đó Lưu Lan Lan đang sắp xếp quần áo, nghe vậy thì vội vàng ra xem. Nhưng khi thấy người được gọi là “khách” lại là Hướng Đông, sắc mặt bà ta lập tức sa sầm, lạnh lùng hỏi: “Cậu đến làm gì?”

“Mẹ…”

“Im miệng, về phòng!” Ánh mắt Lưu Lan Lan sắc như dao, lớn tiếng quát.

Lưu Đan bị quát mà không dám cãi, cô ta tức tối giậm chân rồi miễn cưỡng quay về phòng mình.

Hướng Đông cảm nhận rõ ràng bầu không khí có gì đó sai sai, tay xách túi quà bỗng trở nên nặng trĩu.

Nhưng hắn vẫn giữ thái độ nhã nhặn, cười tươi bước lên trước rồi đưa túi quà ra: “Dì Lưu, đây là chút lòng thành của cháu, mong dì nhận cho.”

Tay còn giơ ra giữa không trung, nhưng Lưu Lan Lan không hề có ý định đón lấy. Giọng bà xa cách như rạch một đường phân giới: “Mang đồ về đi, sau này đừng đến nhà tôi nữa. Tôi sẽ không đồng ý chuyện hôn nhân giữa cậu và Lưu Đan đâu!”

Lời vừa dứt, cả Hướng Đông và Lưu Đan đều cuống lên.

Lưu Đan chẳng thèm nghe lời mẹ nữa, cô ta chạy từ phòng ra chất vấn: “Tại sao? Mẹ rõ ràng đã đồng ý với bọn con rồi mà, sao giờ lại đổi ý?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)