Vợ Béo Cá Mặn Được Quan Quân Tàn Phế Cưng Chiều Ở Thập Niên 80

Chương 19:

Chương Trước Chương Tiếp

“Bọn họ đánh ba à?”

Vừa nghe xong câu này, Điền Quế Lan lập tức đứng bật dậy, vội vã chạy tới xem vết bạt tai trên mặt Trần Quốc Phú. Dấu tay đỏ bầm còn lằn cả tia máu, rõ ràng không phải đánh chơi.

Bà đỏ hoe mắt, tức giận mắng: “Bọn họ đúng là không ra gì! Sao lại ra tay đánh người chứ?”

“Con phải đi tìm họ nói cho ra lẽ!” Trần Uyển Ý đâu phải kiểu người dễ bắt nạt. Bị đánh mà không đáp trả, đó không phải tính cách của cô.

Thế nhưng cô vừa đứng lên đã bị Trần Quốc Phú đè vai giữ lại, lớn tiếng: “Không được đi!”

Trần Tân Dân còn nhỏ, không hiểu chuyện nên cũng hùa theo: “Ba nhát gan quá, bị đánh cũng không dám đánh lại, còn là đàn ông sao?”

“Là ông nội con đánh, ba có thể đánh lại sao?” Trần Quốc Phú giận dữ phản bác. Đánh cha mẹ là chuyện bị trời đánh đó.

Trần Tân Dân im bặt. Cậu cũng sợ ông nội.

Điền Quế Lan vội hỏi chồng: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ông mau kể đi!”

Thế là Trần Quốc Phú đem toàn bộ những chuyện xảy ra ở nhà cũ của họ kể lại. Cuối cùng cúi đầu, thở dài buồn bã: “Là tôi đầu thai nhầm, mới vào cái nhà thiên vị như vậy.”

Thấy ông càng nghĩ càng tiêu cực, Trần Uyển Ý liền an ủi: “Ba à, không phải lỗi của ba đâu. Là họ không biết quý trọng, sau này nhà mình nhất định sẽ sống tốt hơn. Nếu họ không thừa nhận con là cháu gái, thì đừng mong nhận được gì từ con nữa.”

Ông cụ đã nói đến mức ấy, cô cũng nên chính thức đến “gặp mặt” họ một lần.

“Chị nói đúng! Sau này em đậu đại học, họ cũng đừng hòng nhờ vả gì em!” Trần Uyển Hân nghểnh cổ phụ họa.

Nghe hai con gái nói vậy, hai ông bà già không khỏi cảm thấy nhẹ lòng.

“Ăn cơm trước đi, nguội là mất ngon đó.”

Vừa nói, Trần Uyển Ý vừa bới cơm vào chén rồi bưng vào phòng.

Vì phòng khách sát phòng ngủ nên cuộc trò chuyện nãy giờ, Hạ Thư Quân nghe rõ từng câu từng chữ.

Thấy cô bưng cơm bước vào, anh có chút ngượng ngùng: “Xin lỗi… tôi không cố ý nghe lén đâu.”

Thực sự là chẳng có chỗ nào để đi nên đành nghe thôi.

“Không sao đâu, ăn cơm đi, tôi đút cho anh.”

Trần Uyển Ý ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng nói.

Hạ Thư Quân cũng rất phối hợp mà ăn hết sạch chén cơm. Không những vậy, Trần Uyển Ý còn cẩn thận đút thêm nước cho anh.

“… Cảm ơn.”

Nằm xuống một lát, anh mới lắp bắp thốt ra được hai chữ ấy.

Nhìn vẻ mặt vừa cứng đầu vừa ngại ngùng của anh, Trần Uyển Ý khẽ bật cười: “Anh nghỉ ngơi đi nhé.”

Ra khỏi phòng, thấy mọi người vẫn chưa đụng đũa thì cô hơi bất ngờ: “Sao chưa ăn?”

“Chờ con cùng ăn.” Điền Quế Lan đáp.

Nghe vậy, trong lòng Trần Uyển Ý dâng lên một cảm xúc khó tả. Cô cứ tưởng mọi người đã ăn xong, ai lo việc nấy rồi. Không ngờ họ lại chờ mình.

Cảm giác được quan tâm khiến sống mũi cô cay xè, nghẹn ngào nói: “Vâng… ăn thôi mọi người…”

Ăn tối xong chính là lúc Trần Uyển Ý chủ động nhận việc dọn dẹp bếp núc. Khi cô tất bật xong xuôi quay về phòng ngủ thì Hạ Thư Quân vẫn chưa ngủ.

Tranh thủ lúc này còn rảnh, cô bước đến gần kiểm tra tình trạng của anh:

“Để tôi xem tình hình của anh thế nào đã.”

Đôi chân anh từng bị đánh đập tàn nhẫn, khiến xương ống chân bị gãy. Sau đó, gân cổ chân cũng bị cắt đứt. Dù đã được chữa trị sơ qua và nối lại, nhưng vẫn chẳng thể dùng sức được.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)