Bí quyết để xào cải chua ngọt ngon chính là lửa phải lớn, dầu phải thật nóng. Có như vậy món cải xào mới dậy lên mùi khói bếp thơm lừng đặc trưng.
Khi chuẩn bị bắc chảo xuống, cô nhỏ vài giọt giấm trắng vào rồi đảo nhanh tay, cuối cùng rắc thêm chút hành lá thái nhỏ cho bắt mắt rồi nhấc ra.
Một món thì chưa đủ, dù sao trong nhà cũng đông người. Cô nhìn thấy góc bếp còn vài củ khoai tây đã héo cho nên liền tiện tay rửa sạch, gọt vỏ, thái sợi, làm thêm món khoai tây xào chua cay.
Tưởng như đang giúp nhóm lửa, nhưng thật ra từ nãy đến giờ miệng của Điền Quế Lan vẫn chưa ngậm lại được vì sốc.
Bà chưa bao giờ biết con gái lớn của mình lại biết nấu ăn?
Bà dụi mắt lia lịa, tưởng mình đang nằm mơ.
Mãi đến khi cơm canh thơm phức được bày lên bàn, bà mới dần lấy lại tinh thần, trong lòng còn bán tín bán nghi nếm thử một miếng thì lập tức nước mắt rưng rưng.
Bà vẫn còn nhớ như in chuyện mấy năm trước, khi bà và Trần Quốc Phú đang làm việc ngoài đồng, vì quá bận không có thời gian nấu cơm nên giao việc đó cho Trần Uyển Ý.
Nhưng khi ấy, cô gái bướng bỉnh lười biếng, nào biết nấu nướng là gì?
Không những không nấu, còn đốt cháy luôn cả bếp. Nếu không nhờ hàng xóm kịp thời báo tin, e là Trần Uyển Hân và Trần Tân Dân đã gặp họa lớn trong trận hỏa hoạn đó.
Từ lần đó, họ không bao giờ dám để Trần Uyển Ý vào bếp nữa.
“Ngon không?”
Trần Uyển Ý bưng bánh ngô hấp ra hỏi.
Lúc này, Điền Quế Lan xúc động đến mức nói không nên lời mà chỉ biết gật đầu lia lịa.
Không bao lâu sau, Trần Uyển Hân và Trần Tân Dân cũng đi học về, vừa thấy cơm canh đã sẵn sàng liền định động đũa ăn ngay.
Nhưng lại bị Trần Uyển Ý ngăn lại, “Đợi ba về rồi ăn.”
Vừa dứt lời, Trần Quốc Phú cúi đầu ủ rũ trở về. Nhìn thấy ông về một mình, Điền Quế Lan đã đoán được kết quả cho nên liền bảo Uyển Hân đi lấy bát đũa chuẩn bị ăn cơm.
Trần Uyển Ý vốn đã đoán trước ông bà nội sẽ không đến, nên lúc nấu ăn cũng chỉ nấu phần cho người nhà họ Trần.
“Ba, ba thử món cải chua ngọt con làm đi.” Trần Uyển Ý chủ động đưa đũa.
Nghe vậy, Trần Uyển Hân trợn tròn mắt, “Chị nấu à?”
Không đợi Uyển Ý trả lời, Điền Quế Lan đã vội lên tiếng, “Là chị con làm đấy, mẹ ăn rồi, còn ngon hơn cả ngoài quán.”
“Thiệt không?” Trần Tân Dân cũng bán tín bán nghi rồi thử một miếng, đúng là ngon thiệt.
Lúc này Trần Quốc Phú cũng sực tỉnh, nghe vợ con nói vậy liền gắp một miếng cải bỏ vào miệng.
Quả nhiên, vị mặn mà dậy lên tức thì, món cải chua ngọt đầy hương vị khói bếp, chua nhẹ, cay dịu, có chút ngọt hậu mà không ngấy, ăn cực kỳ bắt cơm.
“Thật sự là Uyển Ý nấu sao?” Trần Quốc Phú vẫn chưa thể tin nổi.
Dù gì trong ấn tượng của họ, Trần Uyển Ý chỉ là đứa con gái ăn chơi lười biếng, cơm bưng nước rót, áo quần có người lo cho nên làm sao biết nấu ăn?
Nhưng cơm canh thơm phức rõ rành rành trước mặt, khiến họ không thể không tin.
Khoé mắt Trần Quốc Phú lập tức đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Uyển Ý lớn rồi, cũng lập gia đình rồi, mà ba thì vô dụng quá… đến ông bà nội con mà cũng không mời về được…”
Trần Uyển Ý lập tức nhận ra có gì đó không ổn trong lời ông. Nhìn kỹ lại, cô phát hiện bên má trái ông in rõ dấu năm ngón tay.
Cô không chần chừ mà “rầm” một tiếng đặt mạnh đôi đũa lên bàn.