Ngày trước, cũng chính vì bà cụ họ Trần chướng mắt Điền Quế Lan, ghét bỏ chuyện bà ấy sinh liền hai đứa con gái nên mới mặc kệ dư luận, đẩy Trần Quốc Phú ra riêng sống.
Lúc ấy, cuộc sống còn khốn khó, Điền Quế Lan mới ở cữ chưa đầy tháng đã phải xuống ruộng làm việc. Trong cái thời buổi sống dựa vào ruộng đất này, không làm thì chỉ có đói chết.
Trần Quốc Phú từng oán trách cha mẹ nhẫn tâm. Dù gì ông và em út đều là con trai, vậy mà cha mẹ lại chỉ thiên vị mỗi chú út, đồ tốt gì cũng dồn cho chú ít trước, đến lượt ông thì toàn là mấy thứ bỏ đi người ta không cần.
Hôm nay ông mời họ sang cũng vì tình nghĩa ruột thịt, muốn sum vầy đôi chút, ai ngờ lại bị đối xử như vậy.
Những chuyện trước đây ông đều nhẫn nhịn nhưng hôm nay thật sự không thể nhịn thêm nữa.
“Mẹ, dù mẹ có thiên vị thì cũng phải có giới hạn chứ. Uyển Ý dẫu gì cũng là cháu gái họ Trần…”
“Câm miệng!”
Ông cụ Trần không đợi ông nói hết câu đã quát lớn còn giơ tay tát cho một cái.
Đừng tưởng ông cụ đã ngoài bảy mươi là yếu. Cái tát đó mạnh đến mức khiến mặt Trần Quốc Phú lập tức sưng đỏ.
Ông trừng mắt nhìn cha mình, không thể tin nổi ông đã lớn tuổi thế này rồi, vậy mà cha vẫn còn ra tay?
“Trừng cái gì? Mày tự nhìn lại đi, xem mày nuôi ra cái thứ con gì! Mặt mũi tổ tiên nhà họ Trần đều bị nó làm mất hết rồi! Sau này đừng có đi khắp nơi mà nhận nó là người nhà họ Trần nữa!”
Ông cụ Trần thẳng tay cắt đứt quan hệ với ông, trong mắt của ông cụ thì Trần Uyển Ý đáng ra phải bị xóa tên khỏi gia phả từ lâu rồi.
Đừng nhìn Trần Quốc Phú ngoài mặt cứng cỏi, mạnh mẽ đến mức không ai dám bắt nạt.
Nhưng đứng trước mặt ông bà cụ Trần, ông ấy lại như con chuột rụt cổ ngay cả giọng nói cũng dè dặt từng chút một.
Từ nhỏ lớn lên trong một gia đình không được xem trọng, lại bị cha mẹ thiên vị quá mức, khiến ông chưa từng dám có một lần cứng rắn đứng lên vì bản thân.
Giờ bị đánh, bị mắng thậm tệ như thế, Trần Quốc Phú còn mặt mũi nào mà ở lại? Ông chỉ biết cúi đầu rời đi...
Đợi mãi không thấy Trần Quốc Phú quay lại, Trần Uyển Ý liền chuẩn bị vào bếp nấu cơm tối.
Nếu là trước kia, cô nhất định sẽ ngồi đó chờ Điền Quế Lan nấu xong mang đến tận tay.
Vừa thấy cô bước vào bếp, Điền Quế Lan thấy vậy thì giật nảy mình, vội vàng kéo tay cô lại: “Con... con định làm gì?”
Trần Uyển Ý ngạc nhiên đáp: “Trời cũng không còn sớm nữa, con nấu cơm thôi.”
Lời này nghe thì có vẻ bình thường nhưng vào tai Điền Quế Lan thì như sét đánh ngang tai, bà hoảng hốt đẩy cô ra ngoài: “Để mẹ làm! Con mau ra ngoài đi!”
Bà tuyệt đối không dám để Trần Uyển Ý vào bếp nấu ăn, không thì thế nào cũng xảy ra chuyện.
Thấy vậy, Trần Uyển Ý chỉ biết dở khóc dở cười. Cô lục lọi lại ký ức của nguyên chủ thì mới hiểu được ngọn ngành.
Cười khổ một tiếng, cô kéo tay Điền Quế Lan lại nói: “Mẹ cứ giúp con nhóm lửa là được, để con nấu.”
Điền Quế Lan bị ấn ngồi xuống cái ghế cạnh bếp.
Nhìn Trần Uyển Ý tay chân thành thạo bận rộn trong bếp, Điền Quế Lan còn tưởng mình đang nằm mơ...
Trộn vụn ngô với nửa bát gạo, vo sạch rồi đổ vào nồi nước sôi đang sục để nấu. Chỉ khi vụn ngô đã chín trong veo, cô mới mang đi lọc lấy phần nước cơm, vậy là nồi cơm gạo thơm lừng nấu bằng nồi gang đã hoàn thành.
Gạo trắng ở nhà họ Trần vốn là thứ quý hiếm, bình thường chỉ ăn cháo ngô với bánh bột ngô hấp.
Hôm nay là ngày Trần Uyển Ý nhận giấy chứng nhận kết hôn, để mừng dịp đặc biệt này cho nên nhà họ Trần đã phá lệ, chi tiêu một chút cho bữa cơm tử tế.
Sau đó cô lại ra vườn rau chặt một cây cải thảo hoa sen, rửa sạch rồi xé tay thành từng miếng to nhỏ không đều.
Ngọn lửa trong bếp cháy càng lúc càng rực, Trần Uyển Ý chuẩn bị dùng một chiếc nồi gang khác để xào rau.
Chờ đến khi nồi được nung nóng, cô mới đổ dầu cải vào. Ngay lập tức, mùi thơm đậm đà của dầu cải lan khắp gian bếp.
Dầu nóng bắt đầu bốc khói trắng, lúc này cô mới đổ hết cải thảo vào.
“Xèo!” một tiếng, dầu nóng gặp rau phát ra tiếng xèo xèo đầy sống động.
Trần Uyển Ý nhanh tay cầm xẻng đảo rau liên tục.