Vợ Béo Cá Mặn Được Quan Quân Tàn Phế Cưng Chiều Ở Thập Niên 80

Chương 16:

Chương Trước Chương Tiếp

Thái độ bình thản của cô khiến Hạ Thư Quân càng cau mày chặt hơn.

Anh đến thôn Cao Quan để dưỡng bệnh đã hơn một năm, cũng từng nghe danh tiếng của Trần Uyển Ý.

Lười biếng, ngốc nghếch, còn bị gán cái mác “sát phu” danh xấu nổi như cồn. Lại thêm cái vẻ ngoài nhếch nhác, chẳng bao giờ chịu tắm rửa, chưa đến gần đã ngửi thấy mùi hôi.

Nhưng giờ khi thật sự tiếp xúc, anh nhận ra những lời đồn đó dường như chẳng ảnh hưởng được gì đến cô.

Trên người cô lúc này, ngược lại còn thoang thoảng mùi xà phòng và hương hoa nhài nhẹ dịu.

Đủ để thấy tin đồn đúng là chẳng thể tin hết được.

“Về rồi à.”

Điền Quế Lan đã đứng sẵn ở cổng, thấy Trần Uyển Ý cõng Hạ Thư Quân trở về thì vội vàng chạy ra đỡ.

Đặt Hạ Thư Quân xuống giường nằm nghỉ, Trần Uyển Ý mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Đảo mắt nhìn quanh không thấy Trần Quốc Phú đâu, cô liền hỏi:

“Mẹ, ba đâu rồi?”

“Ba con biết hôm nay con rể vào cửa, nên qua nhà bà nội con rồi.”

Điền Quế Lan liếc mắt nhìn Hạ Thư Quân một cái, dù trong lòng không ưa chuyện Hướng Đông ngoại tình trước hôn nhân, nhưng trong mắt bà thì hắn vẫn tốt hơn cái người què quặt trước mặt. Ít ra Hướng Đông còn chẳng cần ai chăm sóc.

Thấy rõ sự khó chịu trong ánh mắt mẹ, Trần Uyển Ý lập tức kéo bà ra ngoài rồi đánh trống lảng:

“Ba qua nhà bà nội làm gì vậy?”

Nhắc đến đây, Điền Quế Lan lại thở dài thườn thượt:

“Con đã có giấy chứng nhận kết hôn rồi, ba con muốn mời ông bà nội con qua một chuyến, coi như là nhân chứng cho con.”

Thời buổi này là vậy. Nhà nào khá giả thì làm tiệc rình rang, còn không thì cũng bày được một hai bàn mời họ hàng.

Nhưng hoàn cảnh nhà họ Trần thì chẳng cho phép. Nhà nghèo rớt mồng tơi, còn có ba đứa con, Trần Uyển Hân và Trần Tân Dân vẫn đang học cấp hai cho nên lấy đâu ra tiền mà đãi tiệc.

Huống hồ với bộ dạng của Hạ Thư Quân bây giờ, có tổ chức cũng chẳng biết giấu mặt vào đâu.

Trần Uyển Ý thì chẳng mấy để tâm. Nhưng bà nội của nguyên chủ đúng là một “nhân vật truyền kỳ”, Trần Quốc Phú lần này đến đó cũng khó mà được gì cho ra hồn.

Quả nhiên ở bên nhà cũ của họ Trần, sau khi Trần Quốc Phú trình bày lý do đến, ông cụ Trần còn chưa kịp nói gì thì đã bị bà cụ Trần thẳng thừng từ chối.

“Không đi đâu! Huống hồ em dâu mày còn đang bầu bí, không biết chừng lúc nào sinh nữa, tao việc gì phải đi thăm cái thứ sao chổi đó!”

Lời bà cụ họ Trần nói ra thật sự rất khó nghe. Trong mắt bà, Trần Uyển Ý chỉ là một đứa gây rối, vô dụng, chỉ biết rước phiền phức về nhà.

Trần Quốc Phú nghe mẹ mình sỉ nhục con gái như vậy thì nhất thời không kìm được mà lên tiếng phản bác:

“Mẹ, dẫu sao Uyển Ý cũng là cháu ruột của mẹ mà…”

“Nhà họ Trần này không có đứa cháu gái như nó! Nó làm ra chuyện nhục nhã như vậy, miễn đừng kéo cả nhà chúng ta xuống nước là được rồi!”

Bà cụ gắt lên, không để con trai nói hết câu.

Lúc này, em dâu ông là Đinh Thúy Hương, bụng bầu nhô cao, một tay chống lưng, mặt mày thì chua ngoa, giọng điệu chẳng chút khách sáo:

“Anh hai, hồi chia đất đã nói rõ ràng rồi còn gì. Hai mẫu ruộng là của anh, còn nhà tổ, ao sen ở cạnh bờ suối với ba mẫu ruộng bên đó là phần của chúng tôi. Chính miệng anh bảo sau này không quay lại nữa. Giờ anh đưa mẹ đi vậy chúng tôi phải làm sao?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)