Nhưng Trần Uyển Ý bật cười lạnh, giọng điệu mang đầy mỉa mai:
“Anh nghĩ cắn lưỡi là có thể chết à? Vậy thì để tôi nói cho anh biết, không những không chết được mà còn có thể cho anh nếm mùi máu me tuôn không ngừng là như thế nào!
Cắn lưỡi xong, máu có thể ngừng lại và lành lại được. Muốn chết thật thì phải cắn đứt động mạch lưỡi và tĩnh mạch nằm sâu dưới gốc lưỡi, chỗ đó máu mới ra nhiều và có khả năng gây tử vong!
Nhưng mà chỗ đó gần như không thể cắn trúng, tỷ lệ gần bằng không nên chuyện cắn lưỡi tự sát vốn là chuyện hoang đường.”
Nghe cô phân tích rành rọt, Hạ Thư Quân chỉ thấy tim mình lạnh dần. Sống dở chết dở thế này còn khó chịu hơn cả cái chết.
Trong đôi mắt vốn đã mờ đục của anh, ánh sáng le lói cuối cùng cũng dần tan biến. Anh lặng lẽ nhìn lên mái nhà, ánh mắt trống rỗng vô hồn.
Trần Uyển Ý nhìn cảnh ấy thì thở dài trong lòng, rồi dịu giọng lại:
“Đừng sợ. Tôi sẽ không để anh chết đâu. Hơn thế, tôi sẽ giúp anh sống lại một cuộc đời mới, như một người bình thường.”
So với thân xác gần như tàn phế hiện giờ, lời nói của Trần Uyển Ý như một tia sáng rọi vào thế giới đen tối của Hạ Thư Quân, khiến lòng anh thoáng dấy lên một chút hy vọng.
Nhưng tia hy vọng đó cũng nhanh chóng lụi tắt, bởi anh biết rõ bệnh tình của mình là vô phương cứu chữa. Cô nói vậy chẳng qua chỉ để anh ngừng nghĩ quẩn mà thôi.
Hiện tại trong mắt Trần Uyển Ý, mọi thứ trong căn nhà này đều khiến cô cảm thấy khó chịu tột độ.
Một người mắc chứng sạch sẽ nặng như cô, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, chẳng còn tâm trí nào để bận tâm đến đống cảm xúc rối rắm trong lòng Hạ Thư Quân nữa.
Cô đỡ anh dậy, rồi quay lưng lại nói:
“Lên đi, tôi cõng anh về.”
Vì Hạ Thư Quân gầy trơ cả xương, da bọc lấy khung người nhưng dù sao anh cũng cao hơn mét tám, nên với vóc dáng đẫy đà của Trần Uyển Ý, việc cõng anh vẫn là chuyện khá vất vả.
Có lời muốn nói mà nghẹn ở cổ họng, Hạ Thư Quân chẳng biết nên mở miệng thế nào. Nghĩ đến quãng đời từng xông pha sa trường, giết địch không chút do dự, vậy mà giờ đây lại rơi vào cảnh thê lương thế này, anh chỉ biết cười khổ.
Anh đã sớm không còn hy vọng gì, cả tinh thần lẫn thể xác đều đã tơi tả rách nát. Thế nên, đi đâu đối với anh cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Anh không hề phản kháng, để mặc Trần Uyển Ý cõng mình đi từng bước về phía nhà họ Trần.
Chỉ có điều, trên đường không tránh khỏi bị người ta bàn ra tán vào.
“Ơ kìa kìa, đó chẳng phải là đàn ông của Trần Uyển Ý sao?” Một nhóm phụ nữ ba người tụm lại tám chuyện, thấy cảnh trước mắt thì nhỏ giọng xì xào.
“Chứ còn gì nữa, nghe nói giữa hai người họ còn có chuyện không tiện nói ra ấy chứ...”
“Suỵt! Đừng nói nữa, cô ta đến rồi!” Có người lập tức nhắc nhở.
Đám đàn bà lắm chuyện ấy thấy Trần Uyển Ý đang cõng Hạ Thư Quân đi về phía họ thì liền vội vàng im bặt.
Dù vậy, ánh mắt của họ vẫn không rời khỏi Trần Uyển Ý, mãi đến khi cô đi ngang qua mới lại tiếp tục bàn tán xôn xao.
Nhưng tất cả những điều đó chẳng thể tạo ra tổn thương thực sự nào cho Trần Uyển Ý. Người ta thích bàn thì cứ để họ bàn, cô thì vẫn bình thản như thường.
“Họ nói cô như vậy, cô không giận à?”
Hạ Thư Quân tò mò, không hiểu cô làm cách nào có thể giữ được vẻ dửng dưng như chẳng liên quan gì đến mình.
Từ căn nhà rách nát cõng anh trở về nhà họ Trần suốt đoạn đường ấy, anh đã nghe không ít lời đồn đại rồi.
Nào là cô không biết xấu hổ, qua lại với lão già góa trong làng. Nào là cô đã sinh con cho người khác từ lâu rồi… đủ kiểu lời đồn, chẳng thiếu chuyện nào.
“Chỉ vì mấy chuyện vặt đó mà cũng phải giận thì chắc tôi giận đến chết quá.”
Huống hồ miệng người ta thì nằm trên người ta, cô chẳng thể quản được.
Nhưng lời đồn vẫn chỉ là lời đồn. Tin đồn sẽ tự chấm dứt ở những người thông minh. Một ngày nào đó, cô sẽ khiến tất cả phải tâm phục khẩu phục.