“Mẹ, con đi tắm đã.” Vừa nói xong, cô đã quay vào bếp đun nước.
Nhưng lời này lại khiến cả nhà họ Trần đờ người ra. Điền Quế Lan như không tin vào tai mình, cho nên liền quay sang hỏi lại:
“Nó nói... nó muốn tắm hả? Mẹ nghe có nhầm không?”
Trần Uyển Hân cũng ngơ ngác gật đầu:
“Mẹ không nghe nhầm đâu, con cũng nghe thấy rõ mà.”
“Chị con vốn sợ tắm nhất. Cho dù có vào bồn cũng không chịu ngồi hẳn xuống. Từ năm sáu tuổi tới giờ, nhiều lắm cũng chỉ lau người sơ sơ. Hôm nay sao lại…”
Chưa kịp nói hết, Trần Tân Dân đã im bặt. Trong lòng cậu cứ thấy chị cả hôm nay hơi kỳ kỳ.
Nhưng Trần Uyển Ý chẳng thèm quan tâm họ nghĩ gì. Cô thật sự không chịu nổi cái mùi trên người nữa. Cô đun nước nóng, đổ vào bồn gỗ lớn rồi pha thêm nước lạnh.
Nước vừa đủ ấm, cô liền cởi sạch quần áo chui vào ngâm.
Nửa tiếng sau, Trần Uyển Ý bước ra khỏi bồn, nhanh chóng mặc vào bộ đồ sạch đã chuẩn bị sẵn.
Lúc vô tình liếc xuống mặt nước, cô suýt trợn mắt, một lớp dày cặn bẩn nổi lềnh bềnh trên mặt nước khiến cô câm nín hoàn toàn.
Cái cơ thể này phải lười cỡ nào mới tắm ra từng ấy thứ? Ngay cả “cặn xưa tích tụ” cũng bị rửa sạch.
Dù choáng váng, nhưng việc chính chưa xong. Cô vội gội đầu, dùng khăn quấn lại rồi cầm theo giấy tờ tới văn phòng đội thôn.
Lúc này, bí thư thôn và chủ nhiệm hội phụ nữ đều đang có mặt. Cô phải viết đơn xin chứng nhận kết hôn với chủ nhiệm trước rồi mới tới chỗ bí thư đóng dấu.
Do tình trạng đặc biệt của Hạ Thư Quân do đó anh không thể đích thân đến, nên chủ nhiệm nhanh gọn viết xong đơn, mang sang chỗ bí thư đóng dấu.
Mọi việc diễn ra trơn tru như nước chảy mây trôi. Bí thư cũng vui vẻ cấp luôn giấy chứng nhận kết hôn cho cô và Hạ Thư Quân.
“Trần Uyển Ý, đã lấy giấy kết hôn rồi thì phải sống cho đàng hoàng, đừng có mà lại sinh chuyện nữa đấy.”
Bí thư Lương cười mà như không, mang dáng vẻ của bậc trưởng bối lên tiếng dặn dò.
Ông ta đã nghe chuyện ầm ĩ giữa nhà họ Trần và nhà họ Hướng từ hôm qua, nhưng hoàn toàn không biết việc này có dính đến Lưu Đan mà chỉ biết là chủ nhiệm “dẫn đường”.
Trần Uyển Ý ngoài mặt cảm ơn, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo như băng nhìn chằm chằm vào Lưu Lan Lan.
Lưu Lan Lan chưa từng thấy cô có ánh mắt đáng sợ như vậy, bà ta bị dọa cho giật mình, trong lòng bỗng trỗi lên cảm giác lạ thường.
Nhưng Trần Uyển Ý không vạch trần ngay, mà cầm lấy giấy chứng nhận đi đón Hạ Thư Quân.
Giờ đã là vợ chồng trên danh nghĩa, cô không thể để anh nằm đợi chết ở nơi đó.
Khi cô đến, vừa hay bắt gặp Hạ Thư Quân đang cắn lưỡi tự sát. Khóe miệng rỉ máu cho thấy anh đã thử rồi.
“Anh làm cái gì thế hả?!”
Trần Uyển Ý nhanh chóng lao tới, siết lấy cằm anh bắt anh há miệng ra.
Kế hoạch tự sát bị cắt ngang, Hạ Thư Quân tức giận hét lên:
“Tôi không cần cô thương hại! Tôi là một phế nhân, sống như thế này chẳng khác gì địa ngục, thà chết cho xong!”
Anh biết Trần Uyển Ý là có lòng tốt, nhưng anh không muốn liên lụy cô càng không muốn để người khác thấy rõ sự bất lực và vô dụng của mình.
Hơn nữa, lời nói của Lưu Lan Lan hôm qua vẫn còn như mũi dao ghim sâu trong tim anh. Trần Uyển Ý chịu gả cho anh, chẳng qua chỉ vì muốn lấy anh làm bàn đạp, cứu vãn danh dự của bản thân.
Chờ đến khi anh chết, cô lại có thể tái giá.
Nếu đã vậy, chi bằng để anh chết quách đi cho xong.
Trần Uyển Ý nhìn chằm chằm vào anh, đợi anh bình tĩnh lại đôi chút mới bình thản mở miệng:
“Anh nghĩ chết là chuyện dễ dàng vậy sao?”
Hạ Thư Quân ngẩn ra, “Chết thì có gì khó?”
Chỉ cần cắn răng một cái với anh mà nói, chết cũng là một cách giải thoát.