Vợ Béo Cá Mặn Được Quan Quân Tàn Phế Cưng Chiều Ở Thập Niên 80

Chương 13:

Chương Trước Chương Tiếp

Chuyện đến nước này rồi, bà cũng chẳng nói gì thêm mà chỉ mở cửa phòng của Trần Uyển Ý rồi nói:

“Đem hết vào trong đi.”

Vốn dĩ đây là của hồi môn chuẩn bị cho Trần Uyển Ý, mang qua phòng cô cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Nhưng ngay giây tiếp theo, cả người Trần Uyển Ý như bị điểm huyệt. Cô đứng sững lại, choáng váng nhìn cảnh tượng trước mắt trong phòng.

Bẩn thỉu, bừa bộn đến kinh hoàng!

Phòng ngủ này không thể gọi là phòng ngủ nữa, phải nói là như cái chuồng heo thì đúng hơn!

Quần áo dơ vứt đầy dưới sàn, rác rưởi ném khắp nơi, thậm chí có chỗ đã mốc meo, bốc mùi thối rữa, nước cũng đã rỉ ra.

Không thể tưởng tượng nổi chủ cũ của thân thể này làm sao có thể sống trong một cái ổ như vậy.

So với cô, mấy người nhà họ Trần thì lại dường như không hề bất ngờ, vì trong mắt họ, Trần Uyển Ý vốn đã là người luộm thuộm bẩn thỉu, căn phòng bừa bộn như thế cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

Nhưng Trần Uyển Ý thì không thể chấp nhận nổi, cô vội vàng nói: “Khoan đã, để con dọn phòng một chút đã.”

Nói xong, cô nén cảm giác buồn nôn bước vào phòng, ôm hết đống quần áo dơ bẩn vứt đầy sàn ra ngoài, ngâm vào thau gỗ.

Sau đó cô cầm chổi lên, quét sạch từ trong ra ngoài, chỉ riêng rác thôi cũng đã đầy hai bao tải to.

Tiếp đó, cô lại đi lấy nước sạch, lau khắp nơi trong phòng, kéo cây lau sàn quét một lượt, mấy thứ ngổn ngang cũng được cô sắp xếp lại gọn gàng đâu vào đấy. Xong xuôi hết, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cả một chuỗi hành động của cô khiến đám người nhà họ Trần nhìn mà há hốc mồm không nói nên lời.

Trần Uyển Hân huých huých khuỷu tay vào Trần Quốc Phú, ngạc nhiên hỏi: “Ba, chị con bị huỷ hôn xong sốc đến mức phát điên rồi à?”

Không chỉ người nhà họ Trần ngạc nhiên mà ngay cả bà Lý hàng xóm sống cùng sân cũng há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Phải biết rằng trước đây Trần Uyển Ý nổi tiếng là người luộm thuộm, ở bẩn đến mức phòng có dòi bò lên rồi mà cô cũng chẳng buồn quét dọn.

“Bà Vương này, bà nhìn người ra người vào kia xem… có phải là Trần Uyển Ý không?” Bà Lý dùng khuỷu tay thúc nhẹ người phụ nữ bên cạnh.

Cái sân này có đến sáu bảy hộ sống chen chúc nhau, mà nhà nào cũng sát vách, chỉ cần có chuyện gì lạ là cả xóm đều biết ngay.

Nghe vậy, bà Vương đưa mắt nhìn theo hướng tay chỉ. Thấy dáng người to béo kia thì cũng không khỏi tròn mắt:

“Trời đất ơi, chẳng phải Trần Uyển Ý thì còn ai vô đây nữa?”

“Chắc mặt trời mọc từ đằng tây rồi đó hả? Trần Uyển Ý mà cũng siêng năng được sao?”

Mấy người hàng xóm đã quen với cái tính lười nhác của cô, giờ thấy cô hì hục dọn dẹp nhà cửa thì đều không tin vào mắt mình.

“Cái cô Trần Uyển Ý ấy còn lười đến mức chẳng thèm nướng rận ăn, giờ lại chịu khó quét dọn? Chẳng lẽ tôi đang bị ảo giác sao?”

Bà Lý lắc đầu, mặt đầy vẻ khó tin. Bà vốn là người chứng kiến Trần Uyển Ý lớn lên từ bé, tất nhiên biết rõ cô có bao nhiêu lười biếng.

Nhưng sự thật bày ra trước mắt, Trần Uyển Ý không chỉ dọn dẹp sạch sẽ căn phòng của mình mà còn thu dọn luôn cả nhà bếp lẫn phòng chính.

Cảnh tượng ấy khiến cả nhà họ Trần không khỏi kinh ngạc. Điền Quế Lan ấp úng đến mức nói chuyện cũng lắp bắp:

“Ông nó à, con gái mình… có khi nào… bị sốc quá không?”

Dù gì cũng bị hủy hôn giữa bàn dân thiên hạ, tâm lý không gánh nổi cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng Trần Quốc Phú lại thấy chuyện này là điềm tốt. Ít ra con gái ông không đến mức vì Hướng Đông mà sống chết vật vã.

“Còn đứng đực ra đó làm gì, mau phụ nó đi.”

Dứt lời, ông liền khiêng chiếc tủ áo từ trên xe ba gác xuống, đưa vào phòng Trần Uyển Ý.

Cả buổi sáng vất vả, cuối cùng Trần Uyển Ý cũng thu dọn xong xuôi. Chỉ là khi cúi đầu xuống, cô liền lập tức nhíu mày.

Người của “nguyên chủ” bẩn đến mức không thể dùng từ “bẩn” để hình dung nữa, quần áo đen sì bóng nhẫy, nhớp nháp và bốc mùi khó chịu.

Chưa nói đến mái tóc vừa rối tung vừa bốc mùi hôi nồng nặc, đúng là không chịu nổi!

Không được, cô phải tắm!

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)