Nhưng cô đã đánh giá quá thấp mức độ mặt dày của họ. Khi bốn người vừa đến nơi, mẹ Hướng đã đứng chắn ngay trước cửa không cho vào.
“Bà già kia, bà đừng tưởng người ta nể mặt mà bà lên mặt. Chị tôi đã hủy hôn rồi, bà còn mặt dày giữ luôn sính lễ không trả là sao hả?!”
Tính khí của Trần Tân Dân vốn không hiền lành gì, nổi nóng lên là có thể ra tay đánh người ngay.
Mẹ Hướng chẳng phải người dễ bị dọa. Tiền thì đã trả rồi, còn đống đồ đạc này thì làm sao có thể trả lại?
“Rốt cuộc là ai không biết xấu hổ mà đội nón xanh cho con trai tôi? Tư cách làm đàn ông của nó bị chị mày bôi nhọ hết rồi! Mấy thứ này cứ xem như chị mày bồi thường cho nhà tôi, đừng hòng lấy lại!”
Trần Uyển Ý nhìn khuôn mặt trơ trẽn của Mẹ Hướng mà chỉ cảm thấy buồn nôn. Thật không hiểu nổi nguyên chủ trước kia làm sao lại vừa mắt được cái nhà này.
Cô cười khẩy rồi nhìn thẳng bà ta, từng chữ từng lời rành rọt:
“Đúng là kẻ trộm còn la làng. Con trai bà cặp kè với Lưu Đan, chuyện đã rồi, giờ còn muốn lật mặt vu vạ ngược? Tôi đã cho bà thể diện rồi đấy. Nhưng đống đồ này, bà không trả cũng phải trả!”
Dứt lời, cô lấy thân hình to lớn của mình làm lợi thế, hùng hổ xông thẳng vào nhà.
Cô chỉ tay vào đống đồ hồi môn của mình, ra lệnh:
“Đem hết lên xe cho tôi!”
Mẹ Hướng thấy tình hình không ổn thì lập tức gào lên:
“Dừng tay! Dừng lại hết cho tôi! Đám đồ này là của hồi môn nhà cô phải đền cho con tôi!”
Nhìn bà ta cứ mãi lý lẽ cùn, Trần Quốc Phú cũng không nhịn nổi nữa:
“Đúng là mẹ nào con nấy. Có bà mẹ như bà, thằng Hướng Đông có giỏi được mới lạ!”
Cảnh náo nhiệt nhanh chóng thu hút không ít người dân trong thôn kéo đến xem, ai nấy thì thầm bàn tán:
“Lại nữa rồi, nhà họ Trần với nhà họ Hướng lại gây chuyện rồi.”
“Đúng là không biết xấu hổ.”
“Tôi thấy cái thằng Hướng Đông mới là đồ tệ, học hành tử tế mà cư xử chẳng ra gì. Không cưới thì thôi, đồ của người ta nên trả lại chứ, hèn hết phần người khác.”
Nghe những lời này, Trần Uyển Ý theo phản xạ nhìn về phía Hướng Đông, quả nhiên sắc mặt hắn đã đen như đáy nồi. Chứng tỏ hắn vẫn rất sĩ diện.
Ai cũng biết bất kể thời đại nào, dư luận cũng có thể khiến người ta chết chìm.
Hướng Đông là người có học, là trí thức, càng coi trọng thể diện. Giờ thấy cả thôn đều có ý chê bai, hắn hiểu rõ chuyện này nghiêm trọng thế nào.
Cuối cùng hắn đành nghiến răng nhịn nhục, hét lên với nhà họ Trần:
“Được! Lấy hết đi! Tôi, Hướng Đông, không cần một món nào!”
Vừa dứt lời, mẹ hắn lập tức phản đối:
“Nói gì ngu ngốc thế? Cho hết họ, rồi mình ở với cái gì?!”
Mọi người nghe vậy chỉ biết lắc đầu. Nghe giọng điệu cứ như thể đám đồ kia vốn thuộc về nhà họ, giờ bị lấy lại thì thành lỗi của nhà họ Trần.
“Mẹ, để họ lấy. Sau này con có tiền sẽ mua cho mẹ cái khác, mình không thèm mấy thứ này!”
Nghe hắn nói vậy, đám người nhà họ Trần càng ra tay nhanh gọn, chẳng mấy chốc đã chuyển hết đồ lên xe, phòng ngủ nhà họ Hướng lập tức trống hoác.
Mẹ Hướng nhìn căn phòng trống rỗng, tức đến mức ngã lăn ra đất, “bịch” một tiếng rồi bất tỉnh luôn tại chỗ.
Trần Uyển Ý không thèm ngoảnh đầu lại mà rời khỏi nhà họ Hướng, bốn người kéo theo cả xe hồi môn trở về nhà họ Trần. Điền Quế Lan đã đứng đợi sẵn ở cửa.