Nghĩ đến đây, trong lòng Lưu Đan bỗng nhẹ nhõm hẳn.
…
Cả đêm nằm nghiêng một bên không thể trở mình, Trần Uyển Ý ngủ đến mức lưng mỏi, vai đau, cuối cùng cũng gắng gượng được tới sáng.
Cô ngồi dậy mặc quần áo chỉnh tề, chải tóc gọn gàng rồi buộc lại bằng dây chun. Lúc này mới phát hiện mái tóc mình bốc lên mùi mồ hôi khó chịu.
Vốn là người ưa sạch sẽ lại còn phải sống trong thân thể vốn chẳng hề biết chăm sóc bản thân như nguyên chủ thế này, khiến cô không khỏi nghi ngờ lần trọng sinh này có phải là một hình thức hành xác trá hình không.
Thấy Hạ Thư Quân đã tỉnh từ sớm, chỉ là sắc mặt cực kỳ khó coi giống như đang nhịn chịu điều gì đó rất khó chịu.
Trần Uyển Ý tốt bụng hỏi:
“Muốn đi vệ sinh à?”
Cô tiện tay lấy bô từ dưới gầm giường, tay từ tốn vươn về phía hạ thân của Hạ Thư Quân.
“Cô định làm gì?”
“Giúp anh cởi quần chứ sao.”
Trần Uyển Ý đáp đầy đương nhiên, giọng điệu bình thản như thể việc đó chẳng có gì to tát.
Chuyện kiểu này, cô vốn đã quá quen rồi.
Nhưng những lời đó rơi vào tai Hạ Thư Quân lại trở thành sự nhục nhã không thể chịu đựng:
“Không cần cô, tôi tự làm được.”
Dù sao anh cũng là một người đàn ông, từng là lính. Vậy mà giờ đây lại sa sút đến mức cần người khác lo chuyện vệ sinh cá nhân...
Cảm giác nhục nhã và căm ghét bản thân đan xen nhau khiến cả người anh run rẩy không kiềm chế nổi, hàm răng siết chặt đến mức phát ra tiếng ken két.
“Anh định tự làm kiểu gì? Theo tôi biết thì ngoài cái đầu ra, anh còn nhúc nhích được chỗ nào nữa không?”
Câu nói ấy không khác gì xé toang vết thương trong lòng anh, đem lòng tự trọng của một người đàn ông ném xuống đất, giẫm lên không thương tiếc.
Hạ Thư Quân cắn răng, đau đớn và phẫn uất dâng trào. Anh căm ghét sự bất lực của bản thân nhưng lại chẳng thể làm được gì.
Trần Uyển Ý nhìn anh thật lâu, cuối cùng chỉ biết thở dài rồi dịu giọng an ủi:
“Giờ anh là bệnh nhân, đừng cảm thấy xấu hổ. Cùng lắm thì tôi không nhìn là được.”
Nói rồi, cô bắt đầu cởi quần anh.
Hạ Thư Quân xấu hổ đến mức không dám nhìn mà quay mặt đi chỗ khác. Nhưng Trần Uyển Ý vẫn thấy rõ nơi khóe mắt anh ngân ngấn nước.
Làm xong mọi việc, Trần Uyển Ý như chẳng có chuyện gì xảy ra, giúp anh đắp chăn lại cẩn thận rồi bê bô ra ngoài, không hề để ý đến vẻ mặt đầy uất ức lẫn tủi nhục của Hạ Thư Quân lúc đó.
Đúng lúc ấy, Trần Quốc Phú kéo xe ba gác tới, theo sau là Trần Uyển Hân và Trần Tân Dân.
“Chị, em với ba sẽ đi cùng chị đến nhà họ Hướng.” Trần Tân Dân ưỡn ngực đầy khí thế.
Trần Uyển Hân cũng bước đến cạnh cô, khoác tay chị gái rồi hùng hồn nói:
“Chị đừng sợ. Nếu nhà họ Hướng không chịu trả, chúng ta đánh tới khi nào họ trả mới thôi.”
“Đúng đó, ba sẽ chống lưng cho con.” Trần Quốc Phú cũng tiếp lời.
Nhìn cả nhà vì mình mà đồng lòng như vậy, sống mũi Trần Uyển Ý cay xè, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Kiếp trước cô là một đứa trẻ mồ côi, dù nhờ tài năng mà đứng ở đỉnh cao ngành y học nhưng chưa bao giờ biết thế nào là được người thân bảo vệ.
Giờ đây có được tình thân này, cô thật sự vô cùng trân trọng.
Chỉ là, thấy họ kéo nhau đông như vậy, cô cảm thấy buồn cười. Dù sao thì nhà họ Hướng cũng không đến mức vô liêm sỉ đến nỗi không chịu trả lại đồ đã định.