“Anh yên tâm, tôi sẽ không bỏ rơi anh đâu. Tối nay cứ nghỉ ngơi cho tốt đã.”
Nói xong, cô mang hết đống đồ dơ trên sàn ra ngâm trong chậu gỗ lớn, định sáng mai đem ra sông giặt.
Hạ Thư Quân nhìn theo bóng lưng cô, lòng trào dâng một cảm giác chua xót không sao tả nổi. Từ sau khi trở về từ chiến trường với thân thể tàn phế, anh đã chịu đủ ánh mắt ghẻ lạnh và sự ghét bỏ của người thân, chưa từng được ai đối xử ấm áp.
Cho đến một năm trước, anh bị chú hai đưa đến nơi này, nói là để dưỡng bệnh lại cố tình chọn một chỗ hẻo lánh như vậy.
Rõ ràng anh chỉ là quân cờ bị vứt bỏ, không ai quan tâm.
Giờ đây, khi sinh mệnh gần như đi đến hồi kết thì bỗng có một tia sáng rọi vào, mang đến chút hơi ấm hiếm hoi cho cuộc đời gần như đã sụp đổ của anh.
Trần Uyển Ý chống tay vào thắt lưng để đứng thẳng dậy, cô không kìm được mà thở dài liên tục. Cơ thể này vừa yếu vừa béo chắc cũng phải hơn 90kg, nếu cứ như thế này mãi, e là ngũ tạng cũng bị ảnh hưởng.
Không được rồi, cô phải giảm cân thôi.
Xong xuôi việc trong tay, vừa quay người lại thì bắt gặp ánh mắt Hạ Thư Quân đang nhìn mình đăm đăm.
Cô bước đến, nhẹ nhàng kéo chăn đắp lại cho anh:
“Ngủ đi, tôi sẽ nằm tạm bên cạnh, một đêm thôi cũng không sao.”
Dứt lời, cô vẫn mặc nguyên quần áo mà nằm nghiêng bên mép giường còn lại vốn đã chật chội, chỉ có thể co người ngủ nghiêng một bên.
Bên kia, trong nhà Lưu Lan Lan, Lưu Đan đang làm ầm ĩ không ngừng, mắng mẹ sao không tố chuyện Trần Uyển Ý “cắm sừng” cho cả thôn biết, còn để cô ta với thằng tàn phế thành một cặp.
“Mẹ! Hôm nay mẹ bị lú lẫn hả? Sao lại để cô ta dễ dàng thoát như vậy!”
Lưu Đan hận Trần Uyển Ý chiếm lấy Hướng Đông bao lâu, hôm nay còn làm cô ta mất mặt trước bao người, nỗi nhục này cô ta nuốt sao nổi.
Nhưng lời đó ngay lập tức bị Lưu Lan Lan bác bỏ.
“Mày còn mặt mũi nói à? Đừng tưởng tao không biết chuyện mày với thằng Hướng Đông! Nếu chuyện này mà lộ ra ngoài, thì cái chức phụ nữ chủ nhiệm của tao coi như xong đời!”
“Nó lén lút với đàn ông bên ngoài là làm mất mặt nhà họ Trần, nhưng chuyện của mày thì khác hẳn đấy. Nếu để lãnh đạo trong thôn biết được, cả đời này mày đừng hòng ngẩng đầu lên được. Ngay cả tao cũng sẽ bị liên luỵ, bị xử phạt. Đó là điều mày muốn thấy à?”
Lưu Đan bị hỏi đến nỗi á khẩu, cô ta cũng biết rõ những lý lẽ đó.
Nhưng cơn giận trong lòng vẫn không nuốt trôi nổi, chỉ dám nhỏ giọng lầm bầm, “Nhưng mà cứ thế bỏ qua cho cô ta thì tức chết đi được.”
Lưu Lan Lan giơ ngón tay ra, mạnh tay chọc một phát vào trán con gái mà mắng: “Cái đầu heo như mày thì làm sao hiểu được chuyện lớn. Mày tưởng tao gả nó cho thằng què kia là vì muốn tốt cho nó sao?”
“Chứ không phải thì vì cái gì?”
“Thằng què đó ăn uống đi lại đều phải có người hầu hạ, mày nghĩ Trần Uyển Ý lấy hắn rồi còn sống sung sướng được chắc? Cho dù nó có chịu đựng nổi, thì thằng đó cũng chẳng sống nổi quá một năm. Đến lúc hắn chết, cái tiếng sát phu của Trần Uyển Ý chắc chắn còn vang xa hơn nữa, đến lúc đó thì còn ai dám lấy nó nữa?”
Đến lúc này, Lưu Đan mới hiểu ra tính toán của mẹ mình còn độc hơn cả cô ta, chỉ sợ đến khi ấy Trần Uyển Ý thật sự trở thành con chuột chạy qua đường, ai gặp cũng muốn đánh.