Vợ Béo Cá Mặn Được Quan Quân Tàn Phế Cưng Chiều Ở Thập Niên 80

Chương 1:

Hết Chương Chương Tiếp

Đau quá!

Một cơn đau như xé nát toàn thân dội đến từng đợt khiến Trần Uyển Ý không kìm được phải bật ra tiếng kêu kinh hãi.

Trong bóng tối, tay cô chạm phải một cơ thể gầy gò đến mức xương cốt lồi lõm, lại còn ấm nóng.

Cô lập tức bừng tỉnh, đầu óc dần dần hồi tưởng lại. Chuyến bay cô đi rõ ràng đã phát nổ và cô cũng cảm nhận rõ ràng mình đã chết trong vụ nổ ấy.

Nhưng cảm giác chân thực lúc này.

Trần Uyển Ý chưa kịp nghĩ nhiều thì liền theo phản xạ bật dậy, mới phát hiện mình đang gần như không mặc gì.

Ngay lúc ấy, một luồng ánh sáng lửa rực mạnh mẽ chiếu rọi qua cửa sổ, giúp cô nhìn rõ nơi mình đang ở.

Bên cạnh cô, một người đàn ông đang nằm, hai người... hoàn toàn trần trụi đối mặt nhau.

Cô hoảng hốt muốn lật người xuống giường, nhưng thân hình mất thăng bằng khiến cô ngã bịch xuống đất.

Vì bây giờ cô... quá mập!

Cúi đầu xuống nhìn thì có thể thấy rõ từng lớp mỡ quấn quanh eo, trông chẳng khác gì những chiếc phao cứu sinh chồng chất lên nhau.

Không chỉ eo bánh mỳ mà cả đôi chân cũng to thô như chân voi, đầy những ngấn mỡ mềm nhũn, đến mức một tay cũng không ôm xuể.

Dưới ánh lửa hắt từ ngoài vào, cô nhìn qua cửa sổ liền thấy rõ hình dạng hiện tại của mình.

Khuôn mặt như cái bánh tráng ép dẹp khiến cô lập tức hét lên một tiếng thảm thiết vang dội.

Nhưng ngay sau đó, một dòng ký ức lạ lẫm ồ ạt tràn vào não cô như thủy triều.

Béo phì, lười nhác, ngu ngốc, khắc chồng, thèm lấy chồng... tất cả những từ ngữ tệ hại nhất đều gắn liền với người phụ nữ này.

Cô chỉ biết câm nín muốn khóc mà không ra nước mắt.

Tự nhiên xuyên không về thập niên 80 thì thôi đi, lại còn xuyên vào thân xác của một con béo khét tiếng ai cũng ghét bỏ!

Trời ơi, ông đang đùa tôi có hơi quá đáng rồi đấy!

Tiếng kêu thất thanh của Trần Uyển Ý khiến người đàn ông bên cạnh cũng bừng tỉnh.

Anh có một khuôn mặt lạnh lùng đầy góc cạnh, nhưng vì quá gầy nên càng hiện rõ những đường nét sắc sảo.

Nước da trắng mịn gần như tái nhợt mang theo vẻ bệnh tật, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên chút màu sắc mị hoặc, hàng lông mày rậm, sống mũi cao, đôi môi mỏng đầy quyến rũ. Từng chi tiết trên gương mặt ấy đều toát lên vẻ cao quý và thanh nhã đến mức khó tiếp cận.

Có lẽ anh cũng không ngờ lại có một người phụ nữ ăn mặc lôi thôi nằm cạnh mình, ánh mắt sâu thẳm thoáng lóe lên sự lạnh lẽo đầy cảnh giác.

Ánh mắt anh quét qua cô, trong veo mà lạnh như băng khiến Trần Uyển Ý khẽ rụt người lại.

“Cô là ai?”

Giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo nhưng quyến rũ từ phía anh vang lên.

Trần Uyển Ý luống cuống mặc vội quần áo, “Tôi...”

“Rầm!”

Cô còn chưa kịp trả lời thì cánh cửa gỗ cũ kỹ đã bị ai đó đá mạnh bật tung. Ánh sáng chói mắt từ ngoài ập vào khiến cô theo phản xạ giơ tay lên che.

Sau vài giây để mắt thích nghi thì cô mới nhìn thấy rõ, bên ngoài cửa là một đám người trong thôn tụ tập đông nghịt.

Người đàn ông đứng đầu đỏ mặt tía tai, giận dữ chỉ thẳng vào mặt cô mà mắng: “Trần Uyển Ý! Cô thật sự không thể chờ nổi một ngày đúng không? Gấp đến mức này, định cho tôi đội nón xanh sao!”

“Đồ đàn bà mập xấu vô liêm sỉ, tôi muốn huỷ hôn! Huỷ hôn ngay lập tức!”

Đội nón xanh? Huỷ hôn? Gì cơ?

Trần Uyển Ý ngơ ngác đến hóa đá.

Chưa kịp phản ứng thì dân làng đã đồng loạt xì xào chỉ trích.

Hết Chương Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)