Hứa Vô Chu cảm thấy mình thật sự là một người thông minh!
Có hai đệ tử của Quân Thiên Giáo dẫn đường, mình đi đường sẽ không cần sầu.
Trọng yếu nhất là, hai đệ tử Quân Thiên Giáo cưỡi chính là Hổ Sư.
Hổ Sư!
Hung thú cao mấy mét, sắc thái lộng lẫy, trong khi gào thét, thanh âm như sấm, chấn màng nhĩ rung động ầm ầm, giương nanh múa vuốt, cực kỳ hung tàn.
Hắn cảm giác một chút, nó ít nhất có thể so với Hậu Thiên bát trọng của nhân loại. Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là tốc độ cực nhanh, toàn lực chạy nhanh như điện chớp.
Lần thứ nhất Hứa Vô Chu rời Lâm An, cũng lần thứ nhất nhìn thấy thế giới bên ngoài.
Giáp giới Vân Châu chính là một sơn mạch, sơn mạch san sát, mênh mông nguy nga, thảm thực vật xanh tươi, vạn mộc ngút trời. Thế giới này bao la hùng vĩ, giờ khắc này hiện ra một bộ phận ở trước mặt Hứa Vô Chu.
Đệ tử Quân Thiên Giáo hiển nhiên rất quen thuộc làm sao xuyên qua sơn mạch này, ở trong đó tìm được một con đường, Hổ Sư lao nhanh, tốc độ như gió.
- May mắn may mắn, có thể lừa dối bọn hắn dẫn ta. Bằng không ngay cả sơn mạch này ta muốn vượt qua cũng không biết phảiđi bao lâu.
Nụ cười trên mặt Hứa Vô Chu càng tăng lên.
Hổ Sư một đường bôn tập, không biết đi bao nhiêu dặm đường. Ngoại trừ ngẫu nhiên nhìn thấy một vài bộ lạc thôn trang trong sơn mạch, Hứa Vô Chu rất ít thấy người.
Mà hai đệ tử Quân Thiên Giáo, tựa hồ cũng không muốn hoặc không dám ở lâu trong núi, bọn hắn một đường thúc giục Hổ Sư gấp rút đi đường.
Sau khi đi ra sơn mạch, hai đệ tử Quân Thiên Giáo mới thở dài một hơi.
- May mắn không có đụng phải yêu!
Sau khi đi qua, Triệu Hạo tươi cười, trong quần sơn rất dễ dàng đụng phải yêu, khi đó sẽ rất phiền phức.
Đi ra sơn mạch, người từ từ nhiều hơn. Ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một vài thành trì.
Nhưng Triệu Hạo không có dừng lại, tiếp tục thúc Hổ Sư đi đường.
Cứ như vậy liên tục đi đường mấy ngày, trước đó Hứa Vô Chu còn có hứng thú quan sát hình dạng của thế giới này, về sau thì hết hứng thú.
Thế là Triệu Hạo nhìn thấy Hứa Vô Chu mỗi ngày nằm trên người Hổ Sư ngủ nướng.
Triệu Hạo cũng không để ý tới Hứa Vô Chu, chỉ cần an toàn đưa Hứa Vô Chu về Quân Thiên Giáo, về phần những chuyện khác tự có trưởng lão xử lý.
- Chúng ta cách Đạo Tông còn bao xa?
Hứa Vô Chu hỏi Triệu Hạo.
Triệu Hạo nghi hoặc, nghĩ thầm tiểu tử này hỏi Đạo Tông làm gì. Không phải nên hỏi Quân Thiên Giáo còn bao xa sao?
- Qua thành trì trước, lại đi đại khái ba trăm dặm, coi như đến Đạo Tông. Quân Thiên Giáo chúng ta đại khái còn cách ba ngàn dặm, hai ba ngày nữa sẽ đến.
Hứa Vô Chu líu lưỡi, nghĩ thầm địa vực của thế giới này thật rộng lớn. Mấy ngày này, sợ là đã đi không dưới năm ngàn dặm.
Nhưng đây vẫn chỉ là một phần nhỏ của Dự Châu, một châu đến cùng lớn bao nhiêu?
Bất quá nghe nói cách Đạo Tông chỉ còn ba trăm dặm, lại nhìn phía trước có một thành trì. Trên mặt Hứa Vô Chu lộ ra dáng tươi cười, nghĩ thầm các ngươi hết giá trị lợi dụng rồi.
Ba trăm dặm, tùy tiện ở trong thành trì tìm người dẫn hắn đi Đạo Tông là được.
Nghĩ đến đây, Hứa Vô Chu nói với bọn hắn:
- Hai vị ca ca, có chuyện ta vẫn muốn nói với các ngươi, không biết có nên mở miệng hay không.
- Nói đi!
Triệu Hạo nói.
- Cái này...
Hứa Vô Chu trầm mặc một lát mới nói.
- Được rồi, không bằng không nói.
Sự tình buồn nôn người nhất là cái gì? Nói chuyện nói một nửa! Trong đó một đệ tử Quân Thiên Giáo hơi nổi giận, trực tiếp đi về phía Hứa Vô Chu, mang theo uy hiếp nói.
- Bảo ngươi nói thì nói nhanh lên.
Hứa Vô Chu có chút sợ sệt lui lại, người này nhìn thấy thì cười ha ha, đi lên nắm chặt cổ áo của Hứa Vô Chu nói:
- Đừng nói nhảm, mau nói.
Hứa Vô Chu lộ vẻ giãy dụa, lại liếc mắt nhìn Triệu Hạo:
- Ba người kia lúc nói chuyện phiếm, từng nói qua một sự kiện, liên quan tới Triệu huynh.
- Ừm?
Triệu Hạo sinh ra hứng thú, đi đến bên người Hứa Vô Chu hỏi.
- Bọn hắn nói cái gì?
- Bọn hắn nói...
Hứa Vô Chu có chút xoắn xuýt, đột nhiên trên mặt lộ ra dáng tươi cười, sau đó rút đao từ trong bao hành lý ra.
Hắn xuất thủ nhanh chóng biết bao, toàn bộ thực lực bạo phát, dọc đường hắn đã đột phá chính kinh thứ hai, thực lực bước vào Tiên Thiên nhị trọng.
Lúc này toàn lực bộc phát, Liệt Thiên Trảm trực tiếp chém tới, đệ tử Quân Thiên Giáo đang xách cổ áo của Hứa Vô Chu biến sắc, muốn lui lại.
Thế nhưng Hứa Vô Chu lừa bọn họ đến, chính là vì nhất kích tất sát.
Một đao trực tiếp chém tới, hắn căn bản không có cơ hội tránh né. Lực lượng cũng không kịp bộc phát, một đao trảm lên đầu, đầu lâu lăn trên mặt đất, huyết dịch như suối phun, bắn tung tóe.
Triệu Hạo biến sắc, bởi vì thân thể của đồng bạn tranh thủ cho hắn một chút thời gian. Thế nhưng hắn cũng không thể hoàn toàn tránh đi, một đao này của Hứa Vô Chu mang theo dư uy chém về phía hắn.
Dù hắn ngăn trở, thế nhưng đao mang trảm lên người, vẫn chém ra một vết máu thật sâu, huyết dịch cuồn cuộn chảy ra.
- Không hổ là Tiên Thiên cảnh tam trọng, rất cường đại.
Hứa Vô Chu thấy một đao không thể trực tiếp giải quyết hai cái, không khỏi cảm thán.
Sắc mặt Triệu Hạo trắng bệch, nhìn chằm chặp Hứa Vô Chu nói:
- Ngươi bị phong ấn kinh mạch, làm sao còn có thực lực như thế?
- A! Các ngươi lấy Độc Thạch Thảo, Băng Linh Hoa, Tiêu Dung Thạch... luyện chế đan dược kia sao? Tiêu chuẩn quá thấp, chẳng lẽ các ngươi trông cậy vào loại đan dược này có thể phong bế kinh mạch của một vị y sư ưu tú?
Hứa Vô Chu cười híp mắt nhìn Triệu Hạo.
Triệu Hạo giật mình, không ngờ Hứa Vô Chu chỉ nhìn đan dược kia một lần liền biết thành phần. Cái này để sắc mặt hắn trắng bệch, y thuật của người này không thể đo lường, là bọn hắn sai lầm rồi.
- Nghĩ rằng như vậy là có thể làm gì ta sao?
Triệu Hạo gầm rú.
- Ta là Tiên Thiên tam trọng, coi như bị thương, cũng có thể chém ngươi.
Hứa Vô Chu cười:
- Trước đây không lâu, mấy đệ tử của Tắc Hạ Học Cung cũng nói như vậy, đáng tiếc bị ta trực tiếp xử lý.
Lời này để Triệu Hạo hoài nghi nhìn Hứa Vô Chu, gia hỏa này nói thật hay giả? Bất quá khẳng định là giả, đệ tử Tắc Hạ Học Cung làm sao có thể bị người khác chém giết dễ dàng.
- Chết!
Triệu Hạo bộc phát, tay hắn cầm trường đao, lao về phía Hứa Vô Chu.
Hứa Vô Chu tay cầm trường đao, cũng giết về phía Triệu Hạo, Hứa Vô Chu không cần vận dụng bất luận chiêu thức xinh đẹp gì, trực tiếp lấy Liệt Thiên Trảm chém tới.
Mỗi một lần hắn đều toàn lực bộc phát, dù Triệu Hạo cao hơn hắn một tầng, thế nhưng lúc này hoàn toàn bị áp chế, căn bản không phải đối thủ của Hứa Vô Chu.
Mỗi lần ngăn cản, khí huyết đều quay cuồng, dưới chân hung hăng giẫm lên mặt đất, giẫm ra cái hố to này đến cái hố to khác, chật vật không chịu nổi.
Mặt đất như pha lê rạn nứt.
Nhưng dù như vậy, hắn cũng không ngăn cản nổi, trong miệng liên tục chảy máu. Chật vật ngăn cản, thân thể liên tiếp lui về phía sau, cánh tay và chân đều đang run rẩy.
Triệu Hạo hoảng sợ, hắn ở Quân Thiên Giáo cũng coi như đệ tử ưu tú. Thế nhưng ở trong tay người này, lại không có lực ngăn cản. Hơn nữa cảnh giới của đối phương còn thấp hơn mình, Lâm An Thành làm sao có thể ra nhân vật như vậy.
Nhưng hết thảy nghi hoặc hắn đều không có cơ hội tìm được đáp án, ở dưới Liệt Thiên Trảm của Hứa Vô Chu, hắn gian nan ngăn cản, cuối cùng bị chém lên cổ, đầu lâu lăn trên mặt đất!
- Đệ tử đại giáo quả nhiên rất phiền phức, đổi lại Tiên Thiên cảnh khác, coi như tam trọng cũng không cần ta ra nhiều chiêu như vậy.
Hứa Vô Chu nói thầm.