Trước khi rời Lâm An, Hứa Vô Chu gặp Triệu Thân, từ chỗ của hắn cầm đi một vạn lượng.
Đồng dạng đi gặp Tần Lập, Lâm Tú Tĩnh, Tần Lập không muốn Hứa Vô Chu rời Lâm An. Nhưng Hứa Vô Chu khăng khăng muốn rời khỏi, đồng thời lừa hắn nói chỉ rời Lâm An không rời Vân Châu, Tần Lập thấy không cải biến được ý nghĩ của Hứa Vô Chu, chỉ có thể coi như thôi.
Dù sao Hứa Vô Chu còn cường đại hơn hắn!
Hứa Vô Chu hỏi Tần Lập xin bạc, hiện tại Lâm Tú Tĩnh đau lòng Hứa Vô Chu, thấy hắn lại sắp xa nhà, liền đốc xúc Tần Lập cho Hứa Vô Chu mấy vạn lượng.
Nhưng Tần Lập lại chỉ lấy một vạn lượng cho Hứa Vô Chu.
Cái này để Hứa Vô Chu bất ngờ, Tần Lập không giống như người keo kiệt. Hơn nữa mình ở trước mặt hắn giả trang ra bộ dáng bi thương nha.
- Ta đang cần dùng bạc, một vạn lượng này ngươi dùng trước, coi như đổi tài nguyên, cũng đủ ngươi dùng một đoạn thời gian.
Tần Lập nói.
Hứa Vô Chu không có bởi vì hắn cho ít mà chê, trước khi đi còn không quên chỉ điểm Tần Vân Kiệt, trong lúc đó âm thầm đánh một giọt Nguyên Huyết vào trong cơ thể hắn.
Đương nhiên cũng không quên cho Tần Lập một giọt Nguyên Huyết.
Sau khi Hứa Vô Chu tu hành Liệt Thiên Trảm, hắn biết muốn tu hành Liệt Thiên Trảm nhất định phải có khí huyết thâm hậu mới có thể chèo chống.
Tần Lập một mực tu hành không tiến, là bởi vì khí huyết của hắn không đủ. Hứa Vô Chu là ở sau khi khí huyết đủ thâm hậu, mới phát hiện vấn đề này.
Có Nguyên Huyết trợ giúp, Tần Lập tất nhiên có thể tiến thêm một bước, tu ra võ ý. Đến lúc đó, ba nhà Tạ Mao Lý không đáng để lo.
Nhưng Tần Lập thấy Hứa Vô Chu ngay cả Nguyên Huyết cũng có thể lấy ra, thì triệt để chấn kinh. Chí bảo này, ngay cả Tắc Hạ Học Cung cũng không có được.
...
Hứa Vô Chu đi, một người rời Lâm An Thành.
Thời điểm ra đi, gió thu thổi mạnh, hơi lạnh, nhìn có chút thê lương. Hứa Vô Chu nhìn Lâm An Thành phía sau, nghĩ thầm xuyên đến thế giới này không đến một tháng, không nghĩ tới rời khỏi nhanh như vậy.
Vốn cho rằng có thể định cư ở chỗ này, nhàn nhã qua một đời.
Hứa Vô Chu là cao thủ Tiên Thiên cảnh, thậm chí có thể nói là đệ nhất cao thủ Lâm An Thành, tin tức hắn muốn rời khỏi Lâm An tự nhiên truyền ra.
Chỉ là nhân phẩm của Hứa Vô Chu quá kém, Lâm An Thành lớn như vậy, lại không có người nào đến tiễn hắn.
Đứng ở cửa thành, nhìn lại Lâm An Thành, cảm giác quen thuộc sau khi đến thế giới này biến mất, về sau lại phải đối mặt thế giới xa lạ rồi.
Hít sâu một hơi, đi ra cửa thành.
Ngoài cửa thành, Hứa Vô Chu nhìn thấy một người, hắn hơi sững sờ, không nghĩ tới nàng sẽ đến tiễn mình.
Lâm Thanh Từ đứng ở đó, chân dài thẳng tắp, vòng eo tinh tế, đường cong thon nhỏ, da như bạch ngọc, ngũ quan rất tinh xảo.
Hứa Vô Chu đi đến trước mặt nàng, nhìn nữ tử gợi cảm kia cười nói:
- Không nghĩ tới Lâm An Thành lớn như vậy, lại chỉ có ngươi đến tiễn ta.
- Có phải cảm thấy nữ nhân ác độc hãm hại ngươi, sẽ chỉ nghĩ làm sao hại ngươi hay không.
Lâm Thanh Từ cũng cười, cặp mắt đào hoa cười lên rất mị.
- Kỳ thật cho dù đến bây giờ, ta cũng muốn hại ngươi.
- Không sao cả! Dù sao cừu nhân đưa tiễn cũng tốt hơn không ai đưa tiễn. Nể tình ngươi không để cho ta cô đơn rời đi, hôm nay ta không so đo.
Hứa Vô Chu nói.
Lâm Thanh Từ cười càng xán lạn, nàng đi đến trước mặt Hứa Vô Chu, làm hắn có thể ngửi được hương thơm trên người nàng truyền đến.
Hứa Vô Chu nhíu mày, không biết nữ nhân này muốn làm gì.
Mà ngay lúc này, đột nhiên Lâm Thanh Từ đưa đầu qua. Bờ môi thẳng tắp khắc lên môi hắn, Hứa Vô Chu chỉ cảm thấy ướt át mềm mại.
Hắn ở kiếp trước cũng không phải sơ ca gì, lại không cảm nhận được sát ý từ trên người đối phương, có tiện nghi không chiếm đó chính là ngu ngốc, thế là đưa tay ôm lấy thân thể mềm mại kia, hung hăng đáp lại.
- Uhm…
Lâm Thanh Từ hơi run, miệng khẽ uhm một tiếng, bàn tay của hắn không ngừng xoa bóp bờ mông tròn trịa của nàng, sau đó từ từ đưa lên, luồn vào trong vạc áo, khiêu khích lấy bầu ngực co giãn mềm mại của thiếu nữ.
Còn chưa tận hưởng hết cảm xúc dục tiên dục tử kia, hắn đã cảm giác môi của mình bị Lâm Thanh Từ cắn.
Lâm Thanh Từ cắn rất dùng sức, Hứa Vô Chu đau đến điếng người, thời điểm Hứa Vô Chu muốn đẩy đối phương ra, nàng đã lui về chỗ cũ.
Khuôn mặt nàng đỏ bừng, vạc áo còn có chút xộc xệch.
Hứa Vô Chu sờ soạng bờ môi, có huyết dịch dính trên ngón tay, ánh mắt khó hiểu nhìn Lâm Thanh Từ.
- Ngươi đã nói hôm nay không so đo với ta, với lại ai bảo ngươi sờ vào chỗ không nên sờ.
Lâm Thanh Từ lẳng lặng nhìn Hứa Vô Chu.
Hứa Vô Chu cười cười, đi lên trước, lấy tay nâng cái cằm của Lâm Thanh Từ lên, có thể thấy được trên môi nàng còn dính vết máu của hắn.
- Ta cũng không phải người nói lời giữ lời.
Hứa Vô Chu nhìn Lâm Thanh Từ nói.
Lâm Thanh Từ bị Hứa Vô Chu xoa cằm, ánh mắt lại quật cường không sợ hãi nhìn Hứa Vô Chu:
- Nói cũng đúng! Bất quá là bị ngươi đánh chết mà thôi, không sao cả!
- Tới chỉ vì cắn ta một cái rồi chịu chết?
Hứa Vô Chu nhìn gương mặt tuyệt mỹ kia nóih.
- Không! Là muốn phế ngươi! Đáng tiếc, ta không có thực lực. Chỉ có thể cắn ngươi một cái. Chỉ là như vậy cũng tốt, tối thiểu có thể phát tiết chút nộ khí.
Lâm Thanh Từ cười nói, nàng cười rất đẹp.
Hứa Vô Chu buông Tống Thanh Từ ra, ánh mắt quét về phía chân dài của nàng nói:
- Chân không tệ, ta rất thích!
Nói xong, cũng không để ý tới Lâm Thanh Từ, tiếp tục cất bước đi ra ngoài thành.
- Nể tình hôm nay Lâm An chỉ có ngươi đưa tiễn, ta nói chuyện giữ lời một lần.
Hứa Vô Chu khoát tay nói.
Lâm Thanh Từ ở sau lưng Hứa Vô Chu hô lớn:
- Hứa Vô Chu, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
- Chờ ngươi đến!
Hứa Vô Chu nói.
- Chỉ là, lần tiếp theo có khả năng tính tình của ta không tốt như vậy.
Lâm Thanh Từ lại hô:
- Hai nhà Mao Lý đưa tin cho Quân Thiên Giáo giết ngươi, có Quân Thiên Giáo mai phục ở ngoài lối ra Vân Châu, ngươi đừng chết ở ở trong tay người khác, ngươi chỉ có thể rơi vào trong tay ta, từ từ tra tấn.
Hứa Vô Chu giật mình, lúc này quay đầu nhìn về phía Lâm Thanh Từ, nói:
- Hiện tại ta có chút hiếu kỳ, vì cái gì ngươi hận ta như vậy.
Lâm Thanh Từ nhìn Hứa Vô Chu nói:
- Ngươi cho ta cắn thêm một cái, ta sẽ nói cho ngươi biết!
- Ha ha ha! Không vội ! Chờ lần sau ngươi đến hại ta, lại bắt ngươi từ từ thẩm vấn. Chút kiên trì ấy ta vẫn có, chỉ là địa điểm thẩm vấn có khi sẽ ở trên giường.
Hứa Vô Chu nhìn Lâm Thanh Từ nói.
Nói xong, Hứa Vô Chu lại liếc mắt nhìn đôi chân của Lâm Thanh Từ nói.
- Ân, chân không tệ.
Lâm Thanh Từ không nói, nàng chỉ lẳng lặng đứng ở đó, nhìn bóng lưng kia càng ngày càng xa, đến khi không nhìn thấy, nàng cúi đầu xuống nhìn thoáng qua chân của mình, sau đó bật cười nói:
- Chỉ là chân không tệ thôi sao? Ngươi sẽ khóc! Tuyệt đối!
Lâm Thanh Từ dùng tay quẹt bờ môi, thấy có vết máu, dáng tươi cười trên mặt nàng càng tăng lên.
Cười rất xán lạn, rất đẹp, cũng rất... yêu dị.
...
Đại Yêu Yêu nói cho hắn biết, nói hắn đi Đạo Tông, Đạo Tông tuyệt đối sẽ thu hắn làm đệ tử, lần này Hứa Vô Chu là tiến về Đạo Tông.
Mặc dù Hứa Vô Chu xin Vũ Phong một tấm bản đồ đơn giản, chỉ là Hứa Vô Chu mù đường, đi tới đi tới liền xem không hiểu bản đồ.
Lúc này hắn chỉ có thể từ bỏ địa đồ, suy nghĩ Đạo Tông ở hướng đông nam, dọc theo hướng đông nam đi là được, quản địa đồ làm gì.