Đại Yêu Yêu cười híp mắt nhìn Hứa Vô Chu nói:
- Ngươi thật muốn vào Đạo Tông, ta có thể giúp ngươi, cam đoan ngươi đạt được ước muốn.
- Tốt!
Hứa Vô Chu đáp ứng, không quản Đại Yêu Yêu có mục đích gì, có tính toán gì, đây đều là chuyện sau này, không trọng yếu!
Tìm một tông môn làm hậu thuẫn, lại học chiến kỹ, tăng lên thực lực bản thân trọng yếu nhất. Còn tính toán, chỉ cần mình đủ cường đại, thì sợ gì tính toán?
Đại Yêu Yêu cười khanh khách, có đôi khi nàng rất ưa thích thiếu niên này. Làm việc gọn gàng, từ trước tới giờ không lo trước lo sau, có quyết đoán, lại đủ xấu, biết lừa người.
Kỳ thật loại tính cách này rất thích hợp nhập Ma Môn. Thế nhưng nhập Ma Môn không thú vị cỡ nào, nên để hắn đi chính đạo quấy phong vân, nếu Đạo Tông thân là lãnh tụ chính đạo, lại ra một Ma Nhân, lúc này mới vui nha.
- Chỉ là sự tình hợp tác với hắn trở thành Lâm An Vương làm sao bây giờ?
Đại Yêu Yêu có chút xoắn xuýt, mặc dù biết mượn tay Hứa Vô Chu nắm Vân Châu khả năng không lớn, nhưng nàng còn muốn nếm thử, vạn nhất thành công thì sao? Cái hồi báo kia... Không dám nghĩ, không dám nghĩ.
Nàng đang nghĩ ngợi, đã thấy quân kỳ ầm ầm rung động.
- Người tự ý vào Vân Châu, lập tức rút lui, bằng không đừng trách ta không nói trước.
Thanh âm như kinh lôi nổ vang, một cỗ khí tức uy nghiêm trực tiếp quét ngang Vân Châu.
Đại Yêu Yêu cảm giác được một cỗ uy áp đè trên người nàng, bao quát Vũ Phong cũng thế. Bọn hắn như lưng đeo một ngọn núi, sắc mặt trắng bệch, uy áp trấn áp bọn hắn phải quỳ trên mặt đất, nhưng may mắn là, uy áp này chỉ duy trì chớp mắt, sau đó biến mất sạch sẽ.
- Ta đã nói rồi, ta chỉ là đến chơi gái, như vậy còn bị cảnh cáo.
Vũ Phong bất mãn lầm bầm.
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Đại Yêu Yêu trắng bệch, nhìn thoáng qua quân kỳ, cuối cùng chỉ có thể im ắng thở dài.
Không cần thăm dò, ai cũng không cách nào bố cục ở Vân Châu, trừ khi thật muốn chết, hoặc thật muốn trêu chọc đám ngu xuẩn kia.
- Một đám ngu xuẩn!
Đại Yêu Yêu oán hận mắng một câu, bảo địa như Vân Châu, cũng bởi vì bọn ngu xuẩn kia mà không được tận dụng.
Mắng thì mắng, nhưng Đại Yêu Yêu lại biết, phải mau rời khỏi Vân Châu.
Quân kỳ vừa nói xong câu đó, Đạo Thư của Tắc Hạ Học Cung ầm ầm rung động, thiên địa bị xé mở, Đạo Thư từ từ di động, tiến vào bên trong.
Ánh mắt của Tần Khuynh Mâu một mực nhìn xuống dưới, thế nhưng lấy thực lực của nàng, căn bản không thấy được cái gì.
Lão giả tóc trắng thấy thế, cười nói:
- Có trách ta không ngăn cản Lạc Đồ? Thậm chí chán ghét Tắc Hạ Học Cung, không muốn tới Tắc Hạ Học Cung hay không.
Tắc Hạ Học Cung ỷ thế hiếp người, nàng làm sao có thể không có nộ khí. Tần Khuynh Mâu mím môi, không nói chuyện.
- Lạc Đồ là Lạc Đồ, Tắc Hạ Học Cung là Tắc Hạ Học Cung. Đạo của hắn, không phải đạo của Tắc Hạ Học Cung.
Lão giả tóc trắng nói.
- Hắn làm việc như vậy, Tắc Hạ Học Cung ngươi không phải cũng chấp nhận đấy sao?
Tần Khuynh Mâu trả lời.
- Hắn đọc vạn quyển sách, từ trong sách nhập đạo, cảm thấy thiên hạ muốn đại đồng, thì phải có giai tầng rõ ràng. Sau đó hắn một mực lấy con đường này đi xuống. Đây là chấp niệm của hắn. Con đường này chưa chắc đúng, nhưng nếu như ta cưỡng ép đi đổi, hắn chẳng khác nào bị phế. Chỉ có thể để chính hắn trưởng thành, chính hắn đi ngộ, đạo không phải đã hình thành thì không thay đổi. Có lẽ sau này đạo của hắn sẽ không cực đoan như thế, sẽ hấp thu đạo khác dung nhập vào trong đạo của hắn. Cho nên hắn làm như thế nào, ta sẽ không nhúng tay. Hết thảy xem bản thân hắn!
Lão giả tóc trắng nói.
- Biết rõ là sai, cũng không ngăn cản?
Tần Khuynh Mâu nói.
- Phải!
Lão giả tóc trắng nói.
- Ta không có cách nào tiếp nhận tư tưởng của ngươi, sai thì nên đi ngăn cản. Hắn ưu tú, không nên thông qua chà đạp người khác tới thực hiện. Không có người nào, trời sinh phải vì đạo của hắn mà hi sinh.
Tần Khuynh Mâu nói.
- Ta sẽ không thử nghiệm đi thuyết phục ngươi, bởi vì đối với ngươi ta cũng có thái độ giống nhau, ngươi có đạo của mình, dựa theo tâm của ngươi đi là được.
Lão giả tóc trắng nói.
Tần Khuynh Mâu nói:
- Ta biết, có lẽ tương lai có một ngày, ta sẽ trở mặt thành thù với Tắc Hạ Học Cung cũng không nhất định.
Lão giả tóc trắng cười cười, không thèm để ý.
Hứa Vô Chu đưa mắt nhìn Đạo Thư rời đi, trong đầu không nhịn được hiện ra nữ tử tuyệt mỹ tài trí kia.
...
Đạo Thư rời đi, quân kỳ cũng rung động, sau đó chui vào hư không biến mất không thấy gì nữa.
Tần gia.
Trước mặt Tần Lập lại xuất hiện một chiến kỳ nho nhỏ, chiến kỳ huyết khí cuồn cuộn. Nhìn thấy Tần Lập liền trực tiếp hỏi:
- Hứa Vô Chu là nhi tử của ai?
Tần Lập trầm mặc một lát mới nói:
- Hứa đại ca ở lúc sắp chết trở lại Lâm An!
Đạt được xác nhận, huyết khí của chiến kỳ càng khủng bố. Sau một hồi lâu mới khẽ nói.
- Hắn còn có mặt mũi trở về.
Tần Lập không đáp, có một số việc hắn không biết. Chỉ biết Hứa đại ca là từ dưới trướng vị kia rời đi. Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ của quân kỳ, tựa hồ Hứa đại ca không chỉ là binh lính bình thường. Dù binh lính phổ thông dưới trướng hắn đều không phải người bình thường.
Quân kỳ trầm mặc hồi lâu mới nói:
- Vân Châu vô chủ, dẫn tới các nhà xò xét. Nếu như thế, vậy cho ngươi một cơ hội, ngươi có thể đoạt được Vân Châu, vậy ngươi liền làm Chư Hầu Vương của Vân Châu.
Một câu này, để Tần Lập ngẩn người.
Chư Hầu Vương!
Cái từ này quá nặng, chỉ địa vị mà nói, coi như đối mặt Tắc Hạ Học Cung cũng có thể bình khởi bình tọa. Tần Lập chưa từng nghĩ đến sẽ chọn hắn.
- Vì cái gì không chọn Hứa Vô Chu, hắn tuổi trẻ, thực lực cường đại, về sau thành cường giả cũng không phải không có khả năng.
Tần Lập nói.
- Một năm sau, hắn muốn chiến Tắc Hạ Học Cung Thư Si, tình thế chắc chắn phải chết, không cần thiết chọn một người chết. Huống chi... Chỉ bằng là con của hắn, thì đã không có tư cách.
Quân kỳ nói.
Tần Lập nhíu mày, Hứa đại ca đến cùng làm cái gì? Không chỉ từ quân doanh lui ra ngoài, hơn nữa còn dẫn tới nhân vật khống chế quân kỳ cừu thị.
- Ngươi tự lựa chọn đi!
Quân kỳ nói xong liền rời khỏi.
Tần Lập trầm mặc, sau một hồi lâu mới cắn răng nói:
- Ta trở thành Chư Hầu Vương, vậy Khuynh Mâu chính là vương nữ, Tắc Hạ Học Cung cũng không thể khinh nhục. Có muốn ly hôn với Hứa Vô Chu hay không, bọn hắn nói không tính!
Tần Lập quyết tâm, mặc dù lấy thực lực của hắn rất khó khống chế Vân Châu. Thế nhưng hắn muốn nếm thử một phen.
Thậm chí hắn cảm thấy quân kỳ chính là muốn để hắn và Tắc Hạ Học Cung vật tay.
...
Đạo Thư và Tắc Hạ Học Cung đều rời đi, Lâm An Thành trở nên bình tĩnh như lúc đầu.
Mặc dù không có người nhìn thấy Hứa Vô Chu đại phát thần uy giết đệ tử Tắc Hạ Học Cung. Nhưng trong đêm tối, Hứa Vô Chu khiêu chiến đệ tử Tắc Hạ Học Cung, thanh âm “đã phân thắng bại cũng chia sinh tử lại vang dội, không ít người nghe được.
Lúc này thấy Hứa Vô Chu còn sống đi ra tòa nhà Thạch gia, bọn hắn đều chấn kinh. Điều này đại biểu cái gì? Hứa Vô Chu và đệ tử Tắc Hạ Học Cung đại chiến, lại là hắn thắng lợi.
...
Đại Yêu Yêu không dám ở lâu, nhanh chóng rời đi. Vũ Phong cũng đi, Thạch Mị cũng đi. Thạch Mị biết Hứa Vô Chu muốn rời Vân Châu, nàng không dám ở lại nơi này, thỉnh cầu Hứa Vô Chu dẫn nàng đi. Hứa Vô Chu đáp ứng.
Bất quá Đại Yêu Yêu thèm nhỏ dãi năng lực của Thạch Mị, nàng cưỡng ép nói trước hỗ trợ chiếu cố.
Hứa Vô Chu nghĩ đến hiện tại xác thực vô tâm chiếu cố Thạch Mị, cũng không thể không đưa, thuận tiện hỏi một câu, có thể hỗ trợ đưa Thạch Mị đến bên cạnh Tắc Hạ Học Cung dàn xếp hay không.
Lời này để Đại Yêu Yêu rất vui vẻ đáp ứng. Quả nhiên, đây không phải là người an phận, nàng ưa thích người như vậy. Đi Tắc Hạ Học Cung nháo sự, nàng rất thích nha.