- Ngươi giết ta thử xem, nếu ta phản kháng, coi như ta thua.
Vũ Phong nhìn thoáng qua Lạc Đồ, không thèm để ý nói.
Lạc Đồ ngạc nhiên, nghĩ thầm so đo với gia hỏa tìm đường chết này thật không có ý nghĩa.
- Ngươi tự có ngươi đạo tìm đường chết của mình, lười dơ bẩn tay của ta. Bảo ngươi đi ra, chỉ là để ngươi nói cho phế vật kia biết, ta là ai? Miễn hắn tự cho là đúng, cho rằng có thể nhảy nhót ở trước mặt ta.
Lạc Đồ nói với Vũ Phong.
Hứa Vô Chu cũng hiếu kỳ người kia là ai, về sau khẳng định sẽ tìm tới cửa, tối thiểu phải biết người kia là ai chứ.
Thấy Hứa Vô Chu nhìn hắn, Vũ Phong mới nói:
- Thiên Hạ Cửu Si, siêu nhiên ở ngoài Bách Tú Bảng. Hắn... Chính là Thư Si trong Cửu Si.
Siêu nhiên ở ngoài Bách Tú Bảng, Thư Si!
Không cần quá nhiều ngôn ngữ, Hứa Vô Chu liền biết tự tin của người này từ đâu tới. Thiên hạ thiên kiêu, trăm người có thể vào Bách Tú Bảng, ở trong đó mỗi một cái đều là hạng người kinh diễm tuyệt luân, mấy châu cũng khó ra một vị. Ai không phải cực kỳ cường đại, tinh quang sáng chói.
Người này có thể siêu nhiên ở bên ngoài, đủ để chứng minh hắn mạnh mẽ.
Huống chi, mặc dù Hứa Vô Chu không hiểu rõ Thiên Hạ Cửu Si. Nhưng thường xuyên nghe Vũ Phong và Đại Yêu Yêu nói đến Kiếm Si Trần Kinh Hồng, đối phương kinh diễm và cường đại, ở trong miệng bọn hắn chính là cùng giai vô địch.
Người này có thể sánh vai Kiếm Si, còn cần nhiều lời sao?
- Thư Si? Nhìn ngươi cũng không thấy si mê sách cỡ nào nha.
Hứa Vô Chu nhìn Lạc Đồ nói.
- Ngươi không có tư cách ở trước mặt ta nói tới từ sách này.
Lạc Đồ mang theo vài phần miệt thị, nói đến sách, hắn lộ ra rất thần thánh, lại còn ngạo khí.
Lúc này thần sắc của Vũ Phong có chút cổ quái, nghĩ đến sự tình Hứa Vô Chu dùng một thơ để Tần Khuynh Mâu nhập đạo, nhịn không được nói:
- Thiên hạ đều nói ngươi tài hoa hơn người, có thể là lãnh tụ Văn Đạo đời sau, cho nên có xưng hào Thư Si. Nhưng ta ngược lại cảm thấy, chưa hẳn có thể lực áp người đọc sách trong thiên hạ.
Lời này để Cố Thanh nhìn về phía Vũ Phong, nghĩ thầm Thiên Hạ Cửu Si ở lĩnh vực của mình chưa từng có người nào dám chất vấn. Nếu không được thế nhân công nhận, danh hào Cửu Si làm sao lại rơi vào trên người bọn họ.
Mặc dù Vũ Phong có danh tìm đường chết, nhưng hẳn sẽ không chất vấn Thư Si, bởi vì cái này hoàn toàn không cần thiết. Chẳng lẽ hắn chỉ là vì trào phúng, nhưng nhìn bộ dáng lại không giống.
- Tài hoa của ta, tự nhiên có thể trấn áp đương thời.
Lạc Đồ nói tới lĩnh vực của mình, liền tự tin hăng hái.
Hứa Vô Chu bật cười, rất không thích thần thái tự tin kia:
- Xem ra ngươi tự tin nhất là tài hoa của mình nha.
- Không! Là tài hoa và thực lực, ta đều tự tin.
Lạc Đồ nghiêm túc trả lời Hứa Vô Chu.
Hứa Vô Chu lại bật cười, nhìn Lạc Đồ nói:
- Nghe nói ở lĩnh vực người khác am hiểu nhất đánh bại hắn, hắn sẽ khó chịu nhất, không biết những lời này có thật hay không, ta rất muốn nghiệm chứng một chút.
Lời này làm cho ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Hứa Vô Chu.
- Nhìn ta làm gì! Có đôi khi, nam nhân rất dễ vì đồ vật không hiểu thấu mà điên cuồng, tỉ như tôn nghiêm, tỉ như trách nhiệm.
Đối với nam nhân mà nói, bị người chỉ vào mặt bức ly hôn, muốn cướp lão bà đi. Đây chính là vũ nhục nam nhân không thể chịu được nhất, là sự tình vô sỉ nhất thế gian.
Thế nhưng ngươi làm.
Ở trước đây không lâu, ta còn nói với nàng: Ta hi vọng không cần tiếp nhận nỗi khổ khi đeo mặt nạ, vĩnh viễn bảo trì dáng vẻ đẹp nhất của nàng.
Nhưng hôm nay liền bị đánh mặt, mặc dù nàng không nói ta vô năng, thế nhưng ta cảm thấy mình vô năng.
Vô năng chính là không làm tròn trách nhiệm, đồng dạng cũng là chà đạp tôn nghiêm của mình.
Hứa Vô Chu cảm thán, ngữ khí bình tĩnh như nước.
Nhưng càng như vậy, mọi người càng cảm giác được Hứa Vô Chu ẩn chứa căm giận ngút trời.
Đúng a! Sự tình vũ nhục nam nhân nhất thế gian, cùng lắm cũng chỉ như thế mà thôi.
- Cũng không phải mỗi người đều có tư cách lấy được tôn nghiêm.
Lạc Đồ trả lời Hứa Vô Chu.
Hứa Vô Chu gật đầu:
- Đúng vậy! Tỉ như các ngươi, tự nhận mình cao cao tại thượng, chưa bao giờ coi tôn nghiêm của người khác là chuyện đáng kể. Nếu như vậy, vậy ta cũng muốn chà đạp tôn nghiêm của ngươi một chút.
- Ngươi làm sao chà đạp?
Lạc Đồ cười nhạo, chỉ cảm thấy đây là chuyện cười, chỉ vào Tần Khuynh Mâu nói.
- Nàng... vĩnh viễn sẽ không thuộc về ngươi.
Hứa Vô Chu nhìn Tần Khuynh Mâu cười cười, ra hiệu nàng không cần tức giận, mà nói với Lạc Đồ:
- Ngươi tự nhận tài hoa có một không hai. Như vậy... ta lấy tài hoa giẫm ngươi! Ngươi tự nhận thực lực vô địch, như vậy... dùng vũ lực đánh bại ngươi. Ngươi tự nhận giai tầng cao quý, như vậy... ta lấy tên ăn mày nhục ngươi.
- Ha ha ha!
Lạc Đồ cười ha ha.
- Huyễn tưởng rất đẹp, trên đời rất nhiều người hay mơ mộng, thế nhưng nằm mơ ban ngày vẫn bớt làm cho thỏa đáng, không có ý nghĩa gì.
- Nếu ngươi không đáp ứng đánh nhau cùng cấp, lúc này ta xác thực không phải đối thủ của ngươi, không cách nào chém giết ngươi, cho nên ta chỉ có thể tạm thời chịu đựng!
Hứa Vô Chu nhìn Lạc Đồ.
- Nhưng hôm nay ta lập xuống lời thề, ngày khác ta chắc chắn đi Tắc Hạ Học Cung đánh với ngươi một trận.
Lạc Đồ không để ý đến Hứa Vô Chu, mà cười nói:
- Hứa Vô Chu, ngươi vẫn không nhìn rõ mình, ngươi tìm đến ta, thì ta nhất định sẽ để ý tới ngươi sao? Trên đời này người muốn tìm ta, muốn chiến ta nhiều lắm. Nhưng bọn hắn ngay cả xuất hiện ở trước mặt ta cũng không làm được. Người râu ria mà thôi, cũng chỉ có hiện tại ban đêm nhàm chán, mới cùng ngươi nói nhảm vài câu.
Lúc này Vũ Phong lại cười nhìn Lạc Đồ:
- Ngươi nên chú ý một chút, bằng không đến lúc đó thật bị tên ăn mày nôn nước bọt, vậy thì sẽ rất khó coi.
Vũ Phong và Hứa Vô Chu tiếp xúc đã lâu, nghĩ thầm loại thái độ kia của Thư Si, đến lúc đó sẽ phải nếm mùi đau khổ. Thực lực tạm thời không nói, nếu Hứa Vô Chu lại làm ra một bài thơ giống như Thủy Điều Ca Đầu, đến lúc đó Thư Si ngươi cũng chỉ có thể quỳ.
Đương nhiên, thi từ như vậy có thể ngộ nhưng không thể cầu, Hứa Vô Chu không nhất định làm ra được. Nhưng có thể làm ra bài kia, thì chứng minh tài hoa hơn người, Thư Si không coi trọng sẽ lật thuyền trong mương.
- Ngươi sẽ xuất hiện.
Hứa Vô Chu nhìn chằm chằm Lạc Đồ, Tắc Hạ Học Cung các ngươi không phải lãnh tụ Văn Đạo sao, vậy đến lúc đó mình lấy văn đánh tới, Hoa Hạ không có Võ Đạo, tinh tu Văn Đạo năm ngàn năm, tích lũy như vậy không tin các ngươi chống đỡ được.
- Ngươi đã có lòng tin như vậy. Vậy ta chờ ngươi một năm, một năm sau, ta cho ngươi cơ hội này.
Lạc Đồ nhìn bốn cỗ thi thể trên đất, nghĩ thầm các ngươi cũng coi như đi theo ta làm tùy tùng, giết Hứa Vô Chu báo thù cho các ngươi đi.
Hắn không đi ra Vân Châu thật đúng là không dễ giết hắn, nếu hắn muốn khiêu chiến mình, vậy ước định thời gian, cũng không phải thật nguyện ý chờ một năm, chủ yếu là dùng cái này dẫn dụ hắn rời Vân Châu. Dù sao khiêu chiến mình phải đi Tắc Hạ Học Cung nha.
Về phần khiêu chiến mình... Giết hắn còn không cần tự mình động thủ, giai tầng không bằng, giết hắn bẩn tay.
- Vậy một năm sau!
Ở trong rung động của đám người Tần Lập, Hứa Vô Chu lại thật đáp ứng thời gian ước định này.
Một năm sau!
Hứa Vô Chu khiêu chiến Thư Si của Thiên Hạ Cửu Si, cái này là đùa giỡn sao?
Nhưng Hứa Vô Chu không đợi bọn hắn nói thêm cái gì, kiếm trong tay trực tiếp hất lên, đâm vào thi thể của Quý Lâm.
- Một năm sau, ta đích thân lên Tắc Hạ Học Cung, ngươi ta chiến một trận, quyết sinh tử!
Thanh âm ở trong đêm tối âm vang hữu lực, quân kỳ và lão giả tóc trắng đều nhìn về phía Hứa Vô Chu.
Đã bao nhiêu năm!
Đây là người thứ nhất dám khiêu chiến Thư Si của Tắc Hạ Học Cung!
Bốn phía chỉ còn lại thanh âm của Hứa Vô Chu đang vang vọng.
Vũ Phong cũng ngẩn ngơ, lấy Hứa Vô Chu phi phàm, tương lai chưa hẳn không có tư cách giao thủ với Thư Si. Chỉ là... một năm thời gian, Hứa Vô Chu làm sao có thể đuổi theo Thư Si được.