Hứa Vô Chu, Tân Vân Hổ rời đi, phần đông võ giả trong đại điện cũng thuận thế cùng nhau rời đi, vốn đại điện đầy ắp người, giờ đây chỉ còn một đám người rải rác.
Phương Toàn Côn nắm chặt nắm đấm răng rắc, nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của đám người Hứa Vô Chu, trong mâu quang lóe ra hàn quang. Khinh người quá đáng! Huyết thống! Lại là huyết thống luận!
Trong thành này rõ ràng là ta mạnh nhất, rõ ràng ta có năng lực nhất! Dựa vào cái gì bởi vì huyết thống tổ tiên khiến hắn gặp đãi ngộ như vậy. Thật muốn giết hết đám người Nguy Nhiễm này, giết không còn lại ai, quý tộc cái gì, huyết thống cái gì. Ta muốn nói cho ngươi thực lực mới là quan trọng nhất.
Nhưng cho dù Phương Toàn Côn không cam lòng hay hận thù thế nào, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, bàn tay nắm chặt buông lỏng, cúi đầu tỏ ra bất lực. Cả Thánh Tộc là như thế, cấp bậc rõ ràng chú ý huyết thống, hắn có năng lực thay đổi cái gì? Chỉ có thể nước chảy bèo trôi len vào đám quý tộc này, tương lai hậu thế của hắn mới sẽ không chịu vũ nhục của hắn.
Chẳng qua khi nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của Nguy Nhiễm, hắn không nhịn được sinh ra sát ý. Hắn ở trước mặt tôn giả giống chó, cố gắng trả giá hơn người khác mấy chục lần, lúc này mới ngồi lên vị trí thành chủ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây