- Không! Ta không cam lòng!
Quý Lâm gầm rú, thân phận của hắn cao quý như thế nào? Trưởng lão của Tắc Hạ Học Cung, chỉ thiếu chút nữa thành tựu Nhân Gian Tông Sư, có thể hưởng thụ tất cả vinh hoa phú quý.
Nhưng bây giờ... lại chết lãng xẹt như vậy. Chết ở địa phương rách nát Lâm An này, chết ở trong tay một thiếu niên bị mắng là phế vật, cái này buồn cười biết bao.
Không! Đây không phải kết cục của hắn!
Thế nhưng mặc cho hắn không cam lòng như thế nào, thì sinh cơ của mình vẫn đang từ từ biến mất.
- Yên tâm, ta sẽ đưa cháu của ngươi đến bồi bạn với ngươi, trên đường ngươi sẽ không cô đơn.
Thời điểm Hứa Vô Chu nói chuyện, kiếm trong tay rung động, xuyên thấu thân thể, trực tiếp bắn vào mi tâm của chất tử hắn, đầu của đối phương bị đính ở trên đại địa.
Quý Lâm nhìn một màn này, ánh mắt đỏ như máu, nhưng đây chỉ là tức giận sau cùng của hắn. Bởi vì kiếm ý đã ma diệt tất cả sinh cơ trong người.
Tần Lập và Tần Khuynh Mâu, Lâm Tú Tĩnh ngây người, Hứa Vô Chu lại thật một kiếm giết đối phương. Kiếm Đạo của hắn cường đại đến như vậy.
Tần Lập nghĩ thầm mình là Tiên Thiên cảnh tam trọng đỉnh phong, có phải đối thủ của Hứa Vô Chu không?
Từ thi đấu một tiếng hót lên làm kinh người, Hứa Vô Chu liên tục sáng tạo kỳ tích, vượt quá tưởng tượng!
...
Lão giả tóc trắng nhìn Quý Lâm ngã xuống đất, không khỏi thở dài.
Đều có tạo hóa của mình! Quý Lâm nhiều năm như vậy vẫn không đột phá Thần Hải, chưa thành tựu Tông Sư, lại bỏ mệnh ở nơi này.
- Cố Thanh, ngươi đi xuống đi, đừng để bọn hắn náo loạn.
Chuyện như thế vốn không cần hắn hỏi tới, nhưng lão giả tóc trắng không muốn tiếp tục náo loạn, quân kỳ còn ở bên cạnh.
Tắc Hạ Học Cung phải có phong độ của Tắc Hạ Học Cung.
- Vâng!
Một lão giả từ trong chiến xa đi tới, rơi xuống tiểu viện.
Hứa Vô Chu nhìn lại có người xuất hiện, cười lạnh nói:
- Làm sao? Tắc Hạ Học Cung thua không nổi, lại muốn thay người? Không sao cả! Chỉ cần đánh nhau cùng cấp, ta tiếp hết.
Hứa Vô Chu thi triển Tịch Diệt Kiếm, lực lượng trong cơ thể tiêu hao khủng bố, trên cơ bản tiêu hao bảy tám phần. Thế nhưng miễn cưỡng còn có bộ phận lực lượng, hắn còn có thể thong dong ứng đối, không giống lần trước trực tiếp kiệt lực.
Hứa Vô Chu có thể mượn Luân Hồi Bát khôi phục, nhưng cường giả trên đỉnh đầu kia quá kinh khủng, hắn không dám làm loạn, sợ bại lộ Luân Hồi Bát.
Lão giả nhìn Hứa Vô Chu một chút, cũng không để ý tới hắn, mà nhìn Tần Lập nói:
- Tắc Hạ Học Cung trăm hoa đua nở, vạn nhà đua tiếng, sẽ không ngăn đạo của mỗi người, đồng dạng cũng sẽ không bởi vì bọn hắn ngộ đạo dọc đường bỏ mình mà trả thù. Quý nữ đến Tắc Hạ Học Cung, nàng tự có đạo của nàng, các vị không cần lo lắng.
Tần Lập hừ lạnh:
- Bức nữ nhi của ta ly hôn, khi nhục con rể của ta, cái này còn bảo là không cần lo lắng?
Lão giả nhìn thoáng qua Lạc Đồ, tiếp tục nói:
- Ta nói rồi, mỗi người đều có đạo của mỗi người. Lạc Đồ hắn cũng có đạo của mình, Tắc Hạ Học Cung sẽ không ngăn cản con đường của hắn, cũng sẽ không tán thành con đường của hắn, con đường của hắn chỉ có hắn đi. Nói cách khác, đây là lựa chọn của cá nhân hắn, không có nghĩa là Tắc Hạ Học Cung. Tối thiểu, trước khi hắn thành tựu đại tu hành giả, còn không đại biểu được Tắc Hạ Học Cung.
Hứa Vô Chu nghe câu này, không khỏi bật cười. Nói thật dễ nghe, nghĩ rằng ta sẽ tin sao?
Lão giả Cố Thanh nghe Hứa Vô Chu cười nhạo, hắn cũng không giận:
- Có lẽ ngươi không tin, nhưng ngươi giết bốn người này, chúng ta chưa từng xuất thủ, cái này đủ để chứng minh. Bởi vì đây là con đường bọn hắn chọn.
Hứa Vô Chu nói:
- Nếu không có quân kỳ ở bên cạnh, các ngươi sẽ mặc kệ sao?
Hứa Vô Chu nhìn về bầu trời, quân kỳ tối tăm an tĩnh chập chờn ở trên hư không. Nó vô cùng to lớn, có uy nghiêm lớn lao.
- Ngươi không tin, ta giải thích như thế nào cũng vô dụng.
Cố Thanh nói.
- Lần này xuống, chỉ là tuân mệnh Tế Tửu, mang quý nữ và Lạc Đồ lên Đạo Thư.
- Nói như vậy, ta muốn giết hắn, các ngươi cũng sẽ không quản?
Hứa Vô Chu chỉ vào Lạc Đồ hỏi Cố Thanh.
Cố Thanh còn chưa lên tiếng, Lạc Đồ lại cười:
- Mặc dù ta xác thực nhìn lầm, nhưng ngươi cho rằng mình đã đến giai tầng của ta? Hứa Vô Chu! Ta ở chỗ này lần nữa nói cho ngươi biết, Tần Khuynh Mâu nhất định phải ly hôn với ngươi, về sau hai người các ngươi không có quan hệ, ngươi có thể làm gì được ta? Kỳ thật, dù ngươi nhập đạo, ở trước mặt ta vẫn là một tên phế vật.
Lạc Đồ nói xong, tiếp tục cười nói:
- Làm sao? Cho rằng tôn nghiêm của mình bị vũ nhục? Ở trước mặt ta, ngươi không có tôn nghiêm. Ta nói thẳng cho ngươi, ta thích Tần Khuynh Mâu, ngươi giành được với ta sao?
Thế giới của chúng ta, không giống nhau. Cho nên ngươi cụp đuôi làm người, đúng rồi, ngươi bây giờ miễn cưỡng có thể tính là người.
Lời nói của Lạc Đồ rất chói tai, còn rất phách lối, lửa giận của Hứa Vô Chu lại mãnh liệt lên.
Sắc mặt của Tần Lập âm trầm, lửa giận của hắn bắt đầu cuồng bạo. Bức nữ nhi ly hôn, trắng trợn cướp đoạt nữ nhi, đây quả thực là vô cùng nhục nhã.
Hắn cũng như vậy, Hứa Vô Chu thân là phu quân, sợ là càng khó nhẫn nại, lửa giận ngập trời.
- Muốn cướp, vậy chúng ta tranh tài một trận lại nói.
Hứa Vô Chu nhìn chằm chằm Lạc Đồ, đột nhiên nở nụ cười.
- Chỉ sợ ngươi cũng nằm ở chỗ này, trở thành một bộ thi thể nha.
- Ngươi khiêu chiến ta?
Lạc Đồ nói.
- Nhưng ta không tiếp nhận!
- Xem ra muốn cụp đuôi làm người là ngươi nha.
Hứa Vô Chu lắng lại lửa giận, nhìn khuôn mặt thanh tú âm mị kia của Lạc Đồ cười nói.
- Ngươi nói ngươi giống như một tên 3D như vậy, người bị ngươi coi trọng, sẽ buồn nôn đến cỡ nào nha. Ta thật rất đau lòng Tần Khuynh Mâu, sợ nàng bởi vì nguyên nhân này mà mỗi ngày buồn nôn.
Lạc Đồ vốn mỉm cười, sắc mặt liền trở nên âm trầm, nhìn chằm chằm Hứa Vô Chu.
- Làm sao? Vừa rồi mắng ta nhiều như vậy, còn không cho ta mắng ngươi vài câu? Kỳ thật cũng không phải mắng ngươi, ta chỉ nói lời thật. Nhìn dáng vẻ âm nhu của ngươi, nếu trước ngực thêm hai cục thịt, ta cảm thấy ngươi có thể vào thanh lâu làm kỹ nữ, sinh ý hẳn sẽ không tệ.
Hứa Vô Chu nói.
- Cái gọi là con đường giai tầng gì kia, ta xem là đi nhầm. Đi làm kỹ nữ mới là con đường của ngươi.
Lạc Đồ chưa từng bị vũ nhục như vậy, khí tức hắn phun trào, sát ý nghiêm nghị.
Lúc này Cố Thanh lại nhíu mày quát:
- Tế Tửu bảo ta mang các ngươi rời đi, Vân Châu không phải nơi ngươi có thể tùy ý làm loạn.
Lạc Đồ bị hét một tiếng, khuôn mặt âm trầm đột nhiên biến mất, nhìn Hứa Vô Chu nói:
- Ngươi giai tầng thấp, mắng khó nghe cũng bình thường. Ngươi cũng chỉ có thể làm như vậy tìm về tôn nghiêm của mình. Nhưng này thì thế nào? Ngươi muốn khiêu chiến ta? Lại không có tư cách. Vũ Phong, đừng núp ở trong phòng, nói cho hắn biết ta là ai.
Vũ Phong trốn ở trong phòng, nghe Lạc Đồ kêu lên tên hắn, hắn thấp giọng mắng một câu, tên biến thái này lại mạnh lên rồi? Như vậy cũng có thể cảm ứng được mình.
Nhưng nếu bị người kêu, hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đi ra, nhìn bầu trời hô lớn:
- Đừng hiểu lầm, ta đến Vân Châu chỉ vì chơi gái, cái gì cũng không có làm. Thật, ta cái gì cũng không làm, ta có thể thề!
Vũ Phong hô to, đặc biệt là nhìn về phía quân kỳ liên tục hô rất nhiều lần.
Thấy quân kỳ không có dị động, lúc này mới trừng Lạc Đồ mắng:
- Tên 3D ngươi đừng có hố lão tử. Lão tử chỉ là đến Lâm An chơi gái.
- Ngươi cũng muốn chết?
Lạc Đồ nghe Vũ Phong mắng, không khỏi cười khẽ hỏi, gia hỏa này lại muốn tìm chết sao?