Võ Ánh Tam Thiên Đạo

Chương 91: Một chiêu chém ngươi

Chương Trước Chương Tiếp

Tần Lập thay mặt Hứa Vô Chu làm ra lựa chọn, mặc dù hắn không biết Quý Lâm mạnh cỡ nào. Thế nhưng tuyệt đối viễn siêu Tiên Thiên cảnh.

Loại tồn tại này áp chế thực lực đến Tiên Thiên cảnh, cũng không thể đối đãi giống như Tiên Thiên cảnh. Sông khí huyết, sông linh khí của bọn hắn đã được mở rộng lớn, tăng thêm chiến kỹ, kinh nghiệm… đều không phải Tiên Thiên cảnh có thể so sánh.

Có thể nói, hắn áp chế thực lực đến Tiên Thiên cảnh, nhưng lại thể hiện ra tư thái hoàn mỹ nhất của Tiên Thiên cảnh. Cái này làm sao so?

Tần Lập đứng ở nơi đó lạnh lùng nói:

- Thân là tiền bối, lại khi nhục vãn bối, không biết xấu hổ.

Quý Lâm hừ lạnh, hắn tự nhiên không cho rằng Hứa Vô Chu sẽ đáp ứng. Nói khiêu chiến Hứa Vô Chu, chỉ là muốn bảo vệ chất tử cuối cùng của hắn mà thôi.

- Mối thù giết cháu, không đội trời chung, ngươi tốt nhất trốn ở Vân Châu không ra khỏi cửa.

Quý Lâm lạnh lùng nhìn Hứa Vô Chu nói.

- Ngươi uy hiếp ta?

Hứa Vô Chu nhìn Quý Lâm.

- Không phải uy hiếp ngươi, chỉ nói cho ngươi một sự thật. Ở Vân Châu không thể động tới ngươi, nhưng ra Vân Châu, thủ đoạn để ngươi chết nhiều lắm.

Quý Lâm nói.

Giờ khắc này, hắn cũng không quan tâm quân kỳ nhìn hắn như thế nào. Hắn không có làm gì, chẳng lẽ quân kỳ còn sẽ giết hắn sao?

Về phần “anh tài nhân loại không thể chết uổng phí, hiện tại ai còn coi là thật?

Tần Lập khẽ nói:

- Tài nghệ không bằng người bị giết trách ai, tiền bối không có chút lòng dạ nào!

- Các ngươi còn không có tư cách để cho ta biểu hiện ra lòng dạ và tôn trọng nên có. Các ngươi chỉ là một con chó biết không? Bị người cắn, ta có thể nhịn. Thế nhưng bị chó cắn, thì chỉ có thể đánh chết con chó kia.

Quý Lâm cười nhạo nói.

Hứa Vô Chu đứng ở một bên không nói lời nào, lúc này lại cười ha hả, tiện tay ném trường đao trong tay qua một bên.

Bọn người Quý Lâm thấy vậy, đều cho rằng Hứa Vô Chu từ bỏ giết người cuối cùng.

Quý Lâm vừa định mỉa mai, lại thấy Hứa Vô Chu lấy ra một thanh kiếm, trường kiếm ra khỏi vỏ, mũi kiếm chỉ vào hắn nói:

- Ngươi nói đúng, chó dữ phải bị đánh chết. Đặc biệt là lão cẩu như ngươi, nhìn rất buồn nôn!

Cử động của Hứa Vô Chu để mọi người giật mình, đều có chút không kịp phản ứng.

Chỉ nghe Hứa Vô Chu nói:

- Khiêu chiến của ngươi, ta tiếp nhận!

Sắc mặt đám người Tần Lập kịch biến, Tần Khuynh Mâu gấp giọng nói:

- Không nên đáp ứng, ta nói rồi, ngươi nên tin tưởng ta.

Hứa Vô Chu quay đầu nhìn Tần Khuynh Mâu, cười nói:

- Ta tin tưởng ngươi. Nhưng cũng xin ngươi tin tưởng ta.

- Không phải, ta...

Hứa Vô Chu cười ngắt lời:

- Mặc dù không cách nào cải biến sự thật ngươi vào Tắc Hạ Học Cung, nhưng trước tiên có thể tiêu diệt ba con chó con này, chỉ bằng bọn hắn, cũng đáng được ngươi tự mình đi cứu? Chém là xong hết mọi chuyện.

- Đây chỉ là việc nhỏ. Ngươi không cần vì vậy mà mạo hiểm.

Con mắt của Tần Khuynh Mâu có chút đỏ hồng, sáng rực nhìn Hứa Vô Chu.

Hứa Vô Chu nhìn nàng cười cười, cũng không nói quá nhiều, quay đầu nhìn Quý Lâm nói:

- Ta không muốn thê tử của mình lo lắng quá lâu, chúng ta tốc chiến tốc thắng phân ra kết quả, để nàng bớt lo lắng một chút.

- Vốn cho rằng báo thù còn cần thời gian, nhưng không nghĩ đến ngươi lại đáp ứng.

Thần sắc của Quý Lâm có chút dữ tợn, nhìn quân kỳ nói.

- Hắn đã đáp ứng!

Quân kỳ rung động, một đạo huyết quang bay ra. Đạo huyết quang này chui vào trong cơ thể Quý Lâm, Quý Lâm ngoại trừ tám mạch và một chính kinh, còn lại đều bị huyết quang phong ấn.

Thấy vậy, Hứa Vô Chu có chút yên tâm. Người này rất mạnh, tuy hắn hứa hẹn áp chế ở Tiên Thiên cảnh, thế nhưng khó đảm bảo hắn sẽ tuân thủ hứa hẹn. Nhưng bây giờ hắn thật bị phong ấn, thì không cần sợ hắn dùng thủ đoạn.

Đối với người của Tắc Hạ Học Cung, hiện tại Hứa Vô Chu là một người cũng không tin nổi.

- Cho ngươi xuất thủ trước!

Quý Lâm nhìn chằm chằm Hứa Vô Chu, khóe miệng mang theo vẻ khinh thường. Lấy thực lực của hắn, áp chế ở Tiên Thiên cảnh, đủ để quét ngang toàn bộ Lâm An Thành.

Coi như Hứa Vô Chu nắm giữ võ ý thì thế nào? Mình cũng có thể nghiền ép.

Quý Lâm nhìn Hứa Vô Chu, đã như nhìn người chết.

Nhưng không ngờ tới, Hứa Vô Chu lại nói một câu:

- Ta chỉ dùng một chiêu, ngươi có thể đón lấy chiêu này, không giết được ngươi coi như ta bại.

Bốn phía an tĩnh lại, ngay cả Lạc Đồ cũng nhíu mày nhìn Hứa Vô Chu. Tiểu tử này biết hắn đang nói cái gì không?

Tần Lập xanh cả mặt, tiểu tử này đến cùng có ý gì? Chẳng lẽ bởi vì bị bức ly hôn, khi nhục tôn nghiêm của hắn, nên sinh ra tâm tự sát?

Một chiêu giết hắn?

Quý Lâm cũng hoài nghi mình nghe lầm, tiểu tử này là đi tìm cái chết sao? Một chiêu muốn giết ta! Hắn cho rằng mình là ai?

Lúc này coi như là lão giả tóc trắng ở trên Đạo Thư, cũng ghé mắt nhìn về phía Hứa Vô Chu.

Bởi vì câu nói này quá tự đại, quá cuồng vọng.

Quý Lâm là tồn tại tiếp cận Thần Hải cảnh, áp chế tới Tiên Thiên cảnh là trạng thái hoàn mỹ của cảnh giới này. Trong cùng giai, ai dám nói trăm phần trăm có thể giết hắn, huống chi chỉ một chiêu, người trên Bách Tú Bảng cũng không có lòng tin nói ra lời như vậy.

Lão giả tóc trắng có chút hứng thú, muốn lấy thần niệm nghiêm túc dò xét Hứa Vô Chu, chỉ là đáng tiếc, quân kỳ ở bên cạnh, có một số việc không thể làm.

- Ta cũng muốn nhìn ngươi làm sao một chiêu giết ta!

Quý Lâm giận quá thành cười, hắn cảm thấy đây là vũ nhục lớn nhất kiếp này của mình.

Địa phương rách nát như Vân Châu, cũng có người dám nói một chiêu giết hắn?

- Sẽ thỏa mãn ngươi!

Hứa Vô Chu đứng ở nơi đó, tay cầm trường kiếm, từng bước một đi về phía Quý Lâm.

Vũ Phong thấy cảnh này, tự nhiên biết Hứa Vô Chu muốn vận dụng chiêu nào.

Lúc trước ở trên đường, Hứa Vô Chu vận dụng Tịch Diệt Kiếm. Một kiếm kia, mưa gió hiện.

Chỉ là khi đó hắn quá yếu, hơn nữa một kiếm kia thi triển quá nhanh, bọn hắn cách xa, nhìn không quá chân thật.

Cho dù biết rất mạnh, nhưng Vũ Phong không cho rằng một kiếm có thể giết Quý Lâm.

Chỉ là hiện tại Hứa Vô Chu đạt đến Tiên Thiên cảnh, thi triển một kiếm kia hẳn có thể bày ra tinh túy. Có lẽ... thật có thể giết cũng khó nói.

Kỳ thật Vũ Phong cũng không có lòng tin, nhưng dù sao cũng là tồn tại có thể dùng thơ giúp người nhập đạo, y thuật siêu phàm, hắn không có khả năng chịu chết. Hứa Vô Chu phải có lòng tin mới dám nói như vậy.

Hứa Vô Chu từng bước một đi về phía Quý Lâm, Quý Lâm bất động, đứng ở đó chờ Hứa Vô Chu xuất thủ.

Khóe miệng của hắn vẫn mang theo vẻ khinh thường, hắn thấy Hứa Vô Chu đi về phía mình, chính là đi tới tử vong.

Chỉ là đột nhiên, lông mày của hắn nhíu lại.

Bởi vì giữa thiên địa có giọt mưa xuất hiện.

Lấy ánh mắt của hắn, tự nhiên nhìn ra đây không phải trời đang mưa.

Lúc này hắn lại nhìn về phía Hứa Vô Chu, phát hiện cả người Hứa Vô Chu không giống. Từ vừa rồi bình thản không có gì lạ, đột nhiên trở nên phong mang tất lộ.

Đương nhiên, loại phong mang này còn chưa đủ để hắn động dung.

Để hắn động dung là, Hứa Vô Chu mỗi đi một bước, cỗ phong mang này sẽ ngưng tụ một phần, giọt mưa trong thiên địa lại nhiều hơn.

Có rơi vào trên mặt hắn, giọt mưa này băng lãnh hơn giọt mưa bình thường nhiều lắm, để hắn cảm giác lạnh cả người.

Hứa Vô Chu đi năm bước, trường kiếm trong tay hắn run rẩy, có tiếng kiếm reo vang lên, mà hắn thì phong mang tất lộ, có kiếm ý bay thẳng ra, hắn đứng ở đó, hàn quang nổ bắn, nhiệt độ bốn phía trở nên băng hàn.

- Kiếm ý!

Tần Lập trừng to mắt, nghĩ đến cái gì, hắn nhìn Hứa Vô Chu cả kinh nói.

- Binh khí của Tần gia chính là ngươi tẩm bổ!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 29%👉

Thành viên bố cáo️🏆️