- Chết!
Ba người gầm rú, bút sắt bộc phát lực lượng mãnh liệt, đồng thời còn có ý chí của Huyết Lang trùng kích ở phía trên.
Theo bọn hắn thi triển chiến kỹ, một cỗ lực lượng cuồng bạo lao ra.
Giờ phút này, ba người điên cuồng, ánh mắt đỏ như máu. Ba bên lao về phía Hứa Vô Chu, chiêu chiêu hung ác đến cực điểm.
Trên bút sắt, ẩn ẩn có răng nanh của Huyết Lang thoáng hiện, chớp động lên huyết quang.
- Hứa Vô Chu!
Sắc mặt Tần Khuynh Mâu trắng bệch, tú quyền nắm chặt.
Trên mặt Quý Lâm mang theo dáng tươi cười, mặc dù mượn Huyết Lang chi lực có chút vô sỉ, nhưng dù sao thắng cũng tốt hơn thua.
Trận chiến này đã thắng!
Bút sắt phân biệt đâm về yết hầu, cái trán và trái tim của Hứa Vô Chu. Đều là chỗ trí mạng, tấn mãnh bá đạo.
- Huyết Lang mang tới võ ý, có thể làm gì ta?
Ánh mắt của Hứa Vô Chu như rực, năng lượng bộc phát, trường đao trong tay rung động, một đạo hoa văn chui vào trong đó.
Ngay lúc này, một cỗ đao ý từ trên trường đao bạo phát ra, đao khí trở nên mãnh liệt.
- Ngươi cho rằng ta không có võ ý sao?
Trường đao của Hứa Vô Chu chém tới, đao mang sáng chói, chém không gian lốp bốp rung động, quét bay ba người.
- Võ ý Liệt Thiên Trảm!
Con mắt của Tần Lập trừng lớn, không thể tin được nhìn Hứa Vô Chu. Hắn tu hành nhiều năm như vậy cũng chưa tu ra võ ý, Hứa Vô Chu lại tu thành võ ý rồi?
Hắn còn tu đến cấp độ thứ hai, tiến vào tình trạng chiến kỹ tứ phẩm.
Lúc này quân kỳ trên trời cao cũng rung động, chuyển hướng Hứa Vô Chu, tựa hồ có ánh mắt đang nhìn hắn.
Liệt Thiên Trảm có được võ ý quá cường đại, viễn siêu trước đó, nghênh chiến ba người, mặc dù lúc này thực lực ba người tăng vọt cũng không chịu nổi.
Giờ khắc này bút sắt trong tay bị chém đứt.
Bút sắt nổ bắn ra, găm vào mặt đất cả mét.
Trong miệng ba người chảy máu, liên tiếp lui về phía sau, cánh tay run rẩy, có huyết châu tuôn trào.
- Thật mạnh!
Vũ Phong trốn ở trong phòng đờ đẫn nhìn Hứa Vô Chu, vững tin Hứa Vô Chu đạt đến Tiên Thiên cảnh nhất trọng đỉnh phong, bằng không không có khả năng khủng bố như thế.
Khí huyết của ba người quay cuồng, binh khí trong tay bị chém đứt, bọn hắn liên tiếp lui về phía sau.
Nhưng lúc này, thân ảnh của Hứa Vô Chu nhảy lên, từ trên trời giáng xuống, trường đao trong tay chém ngang đầu lâu của một người trong đó.
- Ngươi dám!
Đệ tử Tắc Hạ Học Cung bị Hứa Vô Chu khóa chặt kia gầm thét, hắn là đệ tử Tắc Hạ Học Cung, ai dám tuỳ tiện giết hắn?
Nhưng Hứa Vô Chu căn bản không để ý tới, trường đao bổ xuống, đầu của hắn bị bổ ra, huyết dịch và óc phun tung tóe.
Hứa Vô Chu bổ ra đầu lâu của đối phương, cũng không có vì vậy mà dừng lại. Trường đao xoay chuyển, chém về phía võ giả ở bên cạnh.
Võ giả ở bên cạnh bị óc và máu của huynh đệ mình vung đầy mặt, nhưng không kịp buồn nôn và bi thương.
Bởi vì đao chém tới kia để sắc mặt hắn trắng bệch, chỉ có thể liều chết bộc phát ra lực lượng mạnh nhất, lấy một nửa bút sắt trong tay, thi triển chiến kỹ mạnh nhất, muốn ngăn cản sát chiêu.
- Phế vật!
Hứa Vô Chu trả cái từ này lại cho bọn hắn, trường đao mang theo đao ý, đao mang bá đạo trảm xuống, nửa cây bút sắt lại bị chém đứt.
Dư uy của trường đao chém tới, trực tiếp trảm lên ngực hắn.
Nhất đao lưỡng đoạn!
Xương cốt bị chém đứt, hai nửa thân thể té lăn trên đất, huyết dịch cuồn cuộn, nhuộm mặt đất thành màu đỏ.
Vị đệ tử này của Tắc Hạ Học Cung còn chưa chết, đau nhức kịch liệt truyền đến, hắn hoảng sợ nhìn phía dưới, lại chỉ thấy một nửa thân thể ngã trên mặt đất.
Ở trong sợ hãi vô hạn, ý thức của hắn từ từ tiêu tán, con ngươi trừng to.
Liên trảm hai người, dư uy của trường đao chém ngang qua.
Lúc này Liệt Thiên Trảm cường đại liền triển lộ ra.
- Không!
Nhìn trường đao chém tới, tên đệ tử Tắc Hạ Học Cung cuối cùng hoảng sợ, bị dọa đến xụi lơ ngã xuống đất.
Nhưng nhờ hắn xụi lơ ngã xuống đất, lại tránh đi một chiêu tất sát.
Hứa Vô Chu chém hụt, nhưng không có buông tha đối phương, chân trực tiếp đảo qua.
Chân đá vào lồng ngực của đối phương, hắn giống như bóng da bị Hứa Vô Chu đá bay, trong miệng không ngừng phun máu, như mưa vương xuống tới.
Nhìn thân thể đối phương sắp rơi xuống, Hứa Vô Chu nắm chặt trường đao, chờ chặt đứt đối phương.
Chỉ là hắn không có như nguyện trảm lên thân thể đối phương.
Bởi vì ở nửa đường, một cỗ lực lượng quét qua, cuốn tên đệ tử Tắc Hạ Học Cung trọng thương kia đi.
Quý Lâm!
Hắn xuất thủ bảo vệ vị chất tử cuối cùng, sắc mặt âm trầm, tái nhợt muốn chảy ra nước.
- Ngươi thắng!
Quý Lâm cắn răng nghiến lợi nói.
Ba chất tử, bị chém giết hai cái, trọng thương một cái.
Lâm An Thành lại có thể ra nhân vật như vậy, còn nắm giữ võ ý, ba chất tử của hắn thua không oan.
Ba chất tử này hắn xem như nhi tử bồi dưỡng, ký thác kỳ vọng rất lớn, bằng không cũng sẽ không ném bọn hắn ra ngoài nện Huyết Lang, vì chính là vào pháp nhãn của Tế Tửu.
Nhưng bây giờ... hiện tại người đã chết, hết thảy đều xong.
Quý Lâm hận Hứa Vô Chu thấu xương, hận không thể thiên đao vạn quả. Nhưng hắn rõ ràng... đừng nói ở Vân Châu, xem như ở ngoại giới, giờ phút này hắn cũng phải nhịn.
Thiên hạ có quy củ của thiên hạ, cháu của hắn bị người khiêu chiến tử trận, vậy thì phải gánh chịu hậu quả này.
Lúc này ánh mắt của Lạc Đồ cũng rất hứng thú nhìn Hứa Vô Chu.
Người này có chút ngoài ý liệu, vừa rồi đánh giá hắn, quả thật có chút thấp.
- Ta nói rồi, trận chiến này phân thắng bại, cũng quyết sinh tử!
Hứa Vô Chu nhìn Quý Lâm.
Quý Lâm lạnh lùng nói:
- Thắng bại đã phân, hắn đã mất sức tái chiến, không cần phân sinh tử!
- Đây không phải ngươi nói tính, coi như hắn nằm trên mặt đất ngất xỉu, cũng phải đưa ra cho ta chém.
Hứa Vô Chu nhìn Quý Lâm nói.
- Mặc dù ta không thích khi dễ vãn bối, nhưng ngươi chủ động chọc ta, thì đừng trách ta xuất thủ.
Quý Lâm nói.
- Đến lúc đó chết chính là ngươi.
- Đây chính là chuẩn tắc làm việc của Tắc Hạ Học Cung sao?
Hứa Vô Chu cười ha ha, nhìn Đạo Thư nói.
- Ha ha ha, Tắc Hạ Học Cung muốn giết ta, bất quá là sự tình trong nháy mắt mà thôi, vậy thì tới giết ta xem? Vừa rồi cần gì đáp ứng khiêu chiến, muốn chút mặt mũi kia làm gì.
Nói xong, Hứa Vô Chu kiếm chỉ Quý Lâm:
- Ngươi đã muốn xuất thủ, mặc dù không địch lại, nhưng cũng chỉ có thể đánh với ngươi một trận.
Sắc mặt của Quý Lâm lúc trắng lúc xanh, ánh mắt nhìn về phía Đạo Thư. Chờ đợi đại nhân vật ở trên Đạo Thư mở miệng, hắn biết chắc có người đang chú ý.
Thế nhưng chờ hồi lâu cũng không có người mở miệng.
Thấy vậy, Quý Lâm lộ vẻ hung ác, tiểu tử ngươi đã tìm chết, vậy thì làm thịt ngươi, xem như báo thù cho hai chất nhi.
Sát ý của hắn tuôn trào, quân kỳ lại chấn động:
- Anh tài của nhân loại không thể chết uổng phí!
Sắc mặt của Quý Lâm trở nên khó coi, mở miệng nói:
- Nếu ta áp chế cảnh giới, cùng giai khiêu chiến hắn thì sao?
Quân kỳ rung động:
- Hắn đáp ứng là được!
Quý Lâm đạt được câu nói này, nhìn Hứa Vô Chu nói:
- Ta và ngươi đánh nhau cùng cấp, có dám không?
Hứa Vô Chu còn chưa mở miệng, Tần Lập lại vội vàng hô:
- Chúng ta không đáp ứng!