- Người nha, bởi vì không nhìn rõ giai tầng của mình, cho nên dễ dàng bị cái gọi là tôn nghiêm, lửa giận mê thất bản thân.
Lạc Đồ cảm thán, nhìn Hứa Vô Chu có chút tiếc hận, người này là bởi vì ít đọc sách, mới nhìn không rõ vị trí của mình mà mất đi tính mạng.
Tần Khuynh Mâu và Tần Lập, Lâm Tú Tĩnh ở trong một gian phòng, bọn hắn cũng nghe được thanh âm Hứa Vô Chu khiêu chiến ba vị đệ tử của Tắc Hạ Học Cung.
Vốn còn nói lời tạm biệt, hiện tại đều kinh động vội vã chạy ra.
Thời điểm lao ra, bọn hắn vừa vặn nhìn thấy Hứa Vô Chu đột phá Tiên Thiên, Tần Lập cực kỳ chấn động. Hứa Vô Chu tu hành quá nhanh, vượt qua dự liệu của hắn.
Nhưng hắn lại tràn đầy lo lắng, coi như đột phá Tiên Thiên, đối mặt ba vị Tiên Thiên cảnh cũng khó. Hơn nữa đây là đệ tử Tắc Hạ Học Cung, có thể vào Tắc Hạ Học Cung, bản thân đã chứng minh thiên phú và thực lực của bọn hắn.
Vũ Phong trốn ở trong phòng, nhìn Hứa Vô Chu đột phá Tiên Thiên cảnh. Lấy hắn hiểu rõ Hứa Vô Chu, một đối một mà nói, Hứa Vô Chu thắng không chút lo lắng.
Thế nhưng Hứa Vô Chu vì có thể nhất cử chém giết bọn hắn, một lần khiêu chiến ba. Vũ Phong cũng cảm thấy vấn đề rất lớn!
Ba người đều không phải kẻ yếu, hơn nữa đều lây dính lực lượng Huyết Lang. Dù cái này sẽ để tính tình của bọn hắn ngang ngược, nhưng cũng bởi vì cuồng bạo mà để thực lực của bọn hắn tăng vọt.
- Đáng tiếc, đều do mình không đủ mạnh. Bằng không năm cái cùng một chỗ giết... Hiện tại chỉ có thể lựa chọn giết ba cái.
Hứa Vô Chu thở dài, đao chỉ vào ba người nói:
- Cũng được! Trước chém ba người các ngươi, phát tiết một chút lửa giận cũng không sao.
- Tự cho là đúng, coi ta là phế vật ở Lâm An Thành sao?
Ba người bật cười, bọn hắn từ trong ngực lấy ra một cây bút sắt.
- Cho ngươi xuất thủ trước!
Hứa Vô Chu đương nhiên sẽ không khách khí, vốn là vì giết bọn hắn mà đến, chẳng lẽ còn sẽ vờ phong độ?
Lực lượng trong cơ thể phun trào, khí huyết bạo phát, thi triển Liệt Thiên Trảm, ba đạo hoa văn chớp động, xen lẫn ở trên chuôi đao, một cỗ khí tức cuồng bạo lao ra.
- Còn không biết dũng khí của ngươi từ đâu tới, nguyên lai là tu thành chiến kỹ tam phẩm. Ở Vân Châu hiện tại, đây đúng là thiên tài.
Lão đại trong ba người mở miệng nói.
- Nhưng này cũng chỉ là ở Vân Châu!
Lời của đối phương rơi xuống, bút sắt rung động, ở trên người hắn, đồng dạng có minh văn xuất hiện, đạo văn xen lẫn, hình thành ba đạo, như mạng nhện bao trùm bút sắt.
- Đồ vật ngươi lấy làm tự hào, đối với đệ tử Tắc Hạ Học Cung chúng ta mà nói, lại rất bình thường.
Đối phương châm chọc.
- Thật sao?
Thời điểm Hứa Vô Chu nói chuyện, trường đao trực tiếp chém qua, trường đao mang theo huyết khí, linh khí bao trùm ở trên đó, chém ra hóa thành một tơ máu.
Tơ máu này trực tiếp bao phủ ba người.
Ba người vốn chỉ để một người chiến Hứa Vô Chu, bọn hắn cảm thấy như vậy đã đủ. Nhưng làm sao nghĩ đến trường đao của Hứa Vô Chu lại quét cả ba người.
- Không biết sống chết!
Hai người còn lại cười lạnh, bọn hắn tự nhiên không thể nào để cho Hứa Vô Chu chém, nên không thể không ra tay.
- Thành toàn ngươi!
Lúc này ba người đều tay cầm bút sắt, lao về phía Hứa Vô Chu.
Hứa Vô Chu lấy trường đao nghênh chiến, chín đao xuất liên tục, một người ba đao, mỗi đao đều mang theo lực lượng bá đạo.
Ba người vốn có chút khinh thường, nhưng sau khi giao thủ, sắc mặt mỗi người đều đại biến.
Bút sắt bộc phát, bọn hắn thi triển chiến kỹ, lực lượng trong cơ thể phun trào, tiếp nhận ba đao của Hứa Vô Chu.
- Keng keng keng!
Binh khí giao phong, ánh lửa văng khắp nơi.
Ba người đồng thời bị chấn bay ra ngoài, Hứa Vô Chu đứng ở nơi đó, khí thế như hồng. Hắn không có bởi vì đẩy lui đối phương mà dừng lại, mà càng thêm bá đạo giết qua.
- Hắn mới vừa vào Tiên Thiên cảnh?
Con ngươi của Quý Lâm co rút, kinh dị nhìn Hứa Vô Chu. Hắn lại lấy lực lượng một người, đẩy lui ba người thi triển chiến kỹ, lực lượng hùng hậu khủng bố.
Vũ Phong cũng giật mình, mỗi lần Hứa Vô Chu đều là người bất ngờ. Trên thực tế Hứa Vô Chu đạt tới Tiên Thiên cảnh nhanh như vậy, đã để hắn kinh ngạc, bất quá nghĩ đến Hứa Vô Chu lấy kiếm nhập đạo, thì có thể lý giải.
Võ giả nhập đạo đều có kỳ dị, bình thường chính kinh mới mở đều rất hẹp, sau đó lại từ từ mở rộng, trở nên rộng lớn.
Hứa Vô Chu có huyết khí Xích Nhật Đương Không, dùng cái này tẩm bổ bích mô của chính kinh, về sau chính kinh của hắn khẳng định rộng lớn cứng cỏi. Thế nhưng hắn mới đạt tới Tiên Thiên cảnh, làm sao cảm giác vừa vào Tiên Thiên chính là đỉnh phong, phảng phất như chính kinh đã khơi thông đến cực hạn vậy?
Vũ Phong đương nhiên không biết, mặc dù Hứa Vô Chu không phải vừa vào Tiên Thiên đã đến nhất trọng đỉnh phong, nhưng chênh lệch không quá lớn.
Người khác quán thông kinh mạch phải cân nhắc linh khí tiêu hao, nhưng hắn lại không cần. Cho nên ngay từ đầu quán thông chính kinh tu hành, đã để nó rộng lớn.
- Lâm An không hổ là cố hương của vị kia, quả nhiên không thể đối đãi theo lẽ thường.
Lão giả tóc trắng trên Đạo Thư nhìn phía dưới, lẩm bẩm cảm thán.
Ba người bị trường đao của Hứa Vô Chu đánh bay, sắc mặt của bọn hắn khó coi đến cực hạn.
Bọn hắn là ai? Đệ tử Tắc Hạ Học Cung. Được vô số thế hệ trẻ tuổi hâm mộ! Thế nhưng bây giờ bị một tên phế vật ở Lâm An Thành đánh bay, người khác sẽ xem bọn hắn như thế nào?
- Giết!
Ba người triệt để nổi giận, tay cầm bút sắt giết tới. Bút sắt như thương, đâm thẳng vị trí yếu hại của Hứa Vô Chu.
Không hổ là đệ tử Tắc Hạ Học Cung, thể hiện ra chiến lực không gì sánh kịp, bút sắt xuyên qua hết thảy, trên bút sắt hào quang tỏa sáng, cực kỳ kinh người.
Tần Lập nhìn xem, thần sắc kịch biến, công phạt như vậy quá cường đại.
Ba người bức tới ba chỗ yếu hại của Hứa Vô Chu, hung ác xảo trá.
Hứa Vô Chu phản ứng cực nhanh, trường đao bộc phát, chém ngang ba người. Hắn vẫn vận dụng Liệt Thiên Trảm, chém lên bút sắt, bút sắt bị chém đến lõm xuống.
Tiếng binh khí giao phong chấn động đêm tối, ba người chỉ cảm thấy cánh tay run lên, bút sắt trong tay suýt nữa bay ra ngoài.
Trong lòng ba người hoảng sợ, nhưng lúc này không kịp suy nghĩ nhiều. Bởi vì trường đao của Hứa Vô Chu đã giết tới lần nữa.
Trường đao chém ngang, bá đạo tàn nhẫn, mang theo vạn quân chi lực.
Một đao liên tiếp một đao, Liệt Thiên Trảm không ngừng chém ra, mỗi một đao đều mang theo cự lực, hơn nữa sẽ không suy kiệt.
Giờ khắc này ba người hoàn toàn bị áp chế.
- Vốn lực lượng không bằng người, bị Liệt Thiên Trảm áp chế cũng bình thường.
Lão giả tóc trắng lắc đầu nói.
- Liệt Thiên Trảm! Tuyệt học năm đó chấn kinh thiên hạ!
Lão giả tóc trắng nhìn phía dưới, ánh mắt lại liếc mắt nhìn quân kỳ. Lâm An Thành còn có người biết Liệt Thiên Trảm, là vì bọn hắn sao?
- Keng keng keng!
Ba người liên tiếp lui về phía sau, bị áp chế đến khó chịu, sát ý trong lòng bọn họ cũng triệt để bị kích phát.
Một phế vật ở Lâm An Thành, sao có thể vượt qua những thiên chi kiêu tử như bọn hắn.
- A!
Ba người dữ tợn gầm rú, Huyết Lang chi khí vốn bị áp chế bạo phát ra, khí thế cả người tăng vọt ba phần. Trên người huyết khí cuồn cuộn, phảng phất như hóa thân thành Huyết Lang,
Một cỗ ý chí cuồng bạo bộc phát, đây là lực lượng mà Huyết Lang ban cho bọn hắn.
- Ta muốn ngươi chết!
Một người trong đó ánh mắt đỏ như máu quát.
Tần Lập nhìn thấy một màn này, sắc mặt kịch biến, ba người này chưa ngộ ra võ ý, nhưng Huyết Lang lại mang cho bọn hắn ý chí của mình.
Giống như bọn hắn ở trong nháy mắt trở thành một võ giả ngộ ra võ ý, loại tăng lên này rất kinh khủng!
Hứa Vô Chu cũng không phải đối thủ!
- Tắc Hạ Học Cung, bất quá cũng chỉ như vậy!
Đột nhiên quân kỳ phát ra thanh âm ầm ầm, rất hiển nhiên hắn cũng đang nhìn.
Lão giả tóc trắng thở dài, biết trận chiến này Tắc Hạ Học Cung đã thua, bọn hắn trấn áp Huyết Lang, nhưng lại mượn Huyết Lang chi lực đối địch, đây chính là trò cười.
Bất quá lão giả tóc trắng không có làm gì, chút việc nhỏ này, còn không thể để hắn tự mình hạ trận tham dự.
Thiếu niên nha, tự có cuộc đời của bọn hắn, sống hay chết đều là tự mình lựa chọn.
Bất quá lấy thực lực của thiếu niên Lâm An Thành kia, khẳng định không phải đối thủ.