- Xem ra ngươi vẫn không hiểu giai tầng ta nói, bằng không ngươi sẽ không xuất hiện ở trước mặt ta. Bùn nhão là không thể chung sống với ngọc thạch.
Lạc Đồ nhìn Hứa Vô Chu nói.
Hứa Vô Chu đứng ở nơi đó, cả người tạo nên một cỗ khí thế, hắn không để ý tới đối phương, ánh mắt lăng liệt nhìn chằm chằm Tắc Hạ Học Cung, ánh mắt lại chuyển hướng ba đệ tử bị ma khí ảnh hưởng.
Hắn hít sâu một hơi, sau đó thanh âm như sấm, chỉ vào ba người nói:
- Lâm An Hứa Vô Chu, khiêu chiến ba đệ tử của Tắc Hạ Học Cung, đã phân thắng bại, cũng phân sinh tử!
Đêm rất an tĩnh, thanh âm của Hứa Vô Chu rất lớn, như tiếng sét nổ vang.
Mặc dù Vũ Phong biết Hứa Vô Chu ra ngoài làm cái gì, nhưng lúc này cũng suýt nữa té ngã trên đất.
Hứa Vô Chu khiêu chiến không hiếm lạ, nhưng hắn làm là cái gì? Một trận chiến khiêu chiến ba! Hơn nữa còn phân sinh tử!
Chỉ phân thắng bại, ở địa bàn Vân Châu, cho dù bại, đối phương chưa chắc giết hắn. Thế nhưng dựa theo quy củ phân sinh tử, vậy thua đối phương khẳng định sẽ giết hắn, Hứa Vô Chu chỉ là Hậu Thiên cảnh!
Lão giả tóc trắng trên Đạo Thư thực lực cường đại dường nào, trước đó không chú ý phía dưới, nhưng bây giờ có người nói thẳng khiêu chiến đệ tử Tắc Hạ Học Cung, còn phân sinh tử, cái này khiến hắn sững sờ, Vân Châu còn có người như vậy?
Thần thức của hắn cũng lan tràn xuống dưới, nghĩ thầm xảy ra chuyện gì, lại ép người khiêu chiến đệ tử Tắc Hạ Học Cung.
Giờ khắc này quân kỳ cũng chấn động một cái.
Lạc Đồ và Quý Lâm ngây người, bọn hắn không ngờ tới Lâm An một chuyến, lại gặp phải khiêu chiến.
Khiêu chiến, bọn hắn tự nhiên có thể không tiếp. Thế nhưng ngay cả võ giả Lâm An khiêu chiến cũng không tiếp, ba người này sẽ trở thành trò cười.
Thế nhưng nhận lời mà nói, lại quá buồn nôn, đệ tử Tắc Hạ Học Cung, cao cao tại thượng. Lâm An Thành hiện tại, có tư cách gì khiêu chiến bọn hắn.
Lúc này Quý Lâm đứng ra cười nhạo nói:
- Ngươi tính là cái gì, cũng có tư cách khiêu chiến đệ tử Tắc Hạ Học Cung?
- Có dám tiếp hay không!
Hứa Vô Chu hỏi.
- Một Hậu Thiên cảnh, không có tư cách khiêu chiến chúng ta.
Trong ba người, một người mở miệng nói. Bọn hắn không muốn chiến, mặc dù chiến có thể giết tiểu tử này.
Nhưng vấn đề là, bọn hắn giết một Hậu Thiên cảnh mà nói, sẽ ô ngục thanh danh của bọn hắn.
- Cút đi!
Một đệ tử cười nhạo nói.
- Ta minh bạch tâm tư của ngươi, bất quá chỉ là khiêu chiến chúng ta cầu thanh danh mà thôi.
Hứa Vô Chu nhíu mày, lấy ra một thanh đao, mũi đao chỉ vào bọn hắn nói:
- Ta muốn làm chính là giết các ngươi, các ngươi còn chưa đủ tư cách thành tựu thanh danh của ta.
Lúc này Lạc Đồ lại bật cười:
- Đêm kỳ thật nhàm chán, để bọn hắn cùng ngươi diễn kịch một trận cũng không quan trọng. Thế nhưng khiêu chiến tự có quy củ khiêu chiến. Tắc Hạ Học Cung chúng ta, từ trước tới giờ không khi dễ kẻ yếu.
Ta nói rồi, hết thảy đều có giai tầng. Ngươi không đứng ở giai tầng này, ngay cả tư cách cũng không có, biết không?
- Từ trước tới giờ không khi dễ kẻ yếu?
Hứa Vô Chu cười nhạo nói, vậy buộc hắn ly hôn tính là gì.
- Ngươi biết không? Thời điểm ngươi nói giai tầng, bộ dáng cực kỳ buồn nôn. Có câu nói ta cũng đưa ngươi, vương hầu tướng lĩnh không phải trời sinh!
Hứa Vô Chu hồi đáp.
- Ý của ngươi bất quá chỉ là đạt tới Tiên Thiên cảnh mới có tư cách đúng không.
- Đúng! Đáng tiếc ngươi không phải. Cho nên, đừng nghĩ giẫm lên Tắc Hạ Học Cung thượng vị. Tắc Hạ Học Cung sẽ không cho loại tiểu nhân như ngươi cơ hội này.
Quý Lâm nói.
Hứa Vô Chu lại cười:
- Nhớ kỹ lời các ngươi nói. Tiên Thiên cảnh mà thôi, thật cho rằng có thể ngăn cản bước tiến của ta?
Người Tắc Hạ Học Cung nghi hoặc, lại nghe Hứa Vô Chu nói:
- Các ngươi muốn Tiên Thiên cảnh, vậy trở thành Tiên Thiên cảnh thì thế nào.
Lời này để người Tắc Hạ Học Cung bật cười, cho rằng mình là ai? Tiên Thiên cảnh nói đạt tới là có thể đạt tới?
Quý Lâm vừa định mở miệng mỉa mai, nhưng sau một khắc ánh mắt của hắn ngưng kết, con mắt trừng lớn nhìn Hứa Vô Chu.
Chỉ gặp thấy xung quanh Hứa Vô Chu, linh khí bốc lên, khí huyết dẫn dắt linh khí chui vào trong cơ thể. Giờ khắc này khí tức của Hứa Vô Chu tăng vọt.
Hứa Vô Chu đứng ở đó, khí huyết dẫn dắt linh khí thiên địa, linh khí thiên địa hóa thành triều tịch, như sóng lớn tràn vào trong cơ thể hắn.
Hứa Vô Chu đứng ở nơi đó, trên người chớp động lên ánh sáng linh khí, ngoại giới từng đợt từng đợt linh khí không ngừng xông vào trong cơ thể hắn, một đợt liên tiếp một đợt.
Linh khí triều tịch, từ một thước đến hai thước lại đến ba thước, không ngừng điệp gia, rất nhanh liền hình thành chín tầng thủy triều, giống như sóng biển.
Lạc Đồ nhíu mày, triều tịch linh khí như vậy đã cực kỳ nồng nặc. Khí huyết của người bình thường, có thể dẫn dắt ba thước linh khí đã rất tốt rồi.
Chín thước, đại biểu cho chính kinh rộng lớn, kinh mạch cứng cỏi, ưu tú hơn không ít đệ tử của Tắc Hạ Học Cung. Đương nhiên, đây không phải tiêu chuẩn duy nhất đánh giá, có người mượn bảo vật cũng có thể thu lấy linh khí chín thước, thậm chí còn mạnh hơn. Thế nhưng hắn khẳng định không có bảo vật như vậy.
- Hắn muốn chớp mắt cưỡng ép phá Tiên Thiên?
Lạc Đồ nhìn Hứa Vô Chu nói thầm, nhưng lại cười lạnh, coi như ngươi cách Tiên Thiên cảnh chỉ thiếu chút nữa, thế nhưng không phải nói đột phá là có thể đột phá.
Xuyên qua chính kinh, bước cuối cùng là khó khăn nhất.
Quý Lâm đang kinh ngạc cũng cười lạnh, Hứa Vô Chu nhìn như chỉ thiếu chút nữa là có thể đột phá Tiên Thiên, nhưng một bước này không phải nháy mắt là thành, ngược lại là mình suy nghĩ nhiều.
- Ngươi cho rằng như vậy có thể chứng minh cái gì? Không đủ tư cách chính là không đủ tư cách!
Quý Lâm tiếp tục châm chọc.
Mà Hứa Vô Chu, giờ khắc này khí thế lại cất cao một đoạn, khóe miệng cười lạnh, gằn từng chữ nói:
- Như vậy đã đủ tư cách chưa?
Hứa Vô Chu mỗi nói một chữ, khí thế sẽ tăng vọt một mảng lớn. Bảy chữ vừa ra, liên tục cất cao bảy lần.
Mà chữ thứ bảy vừa dứt, cả người Hứa Vô Chu phun trào linh khí, từ trong cơ thể vọt thẳng ra.
Linh khí triều tịch vốn quay chung quanh hắn, giờ khắc này bị xông vỡ nát, trên người Hứa Vô Chu có quang hoa nở rộ, mang theo gió lốc, đồng thời quét về bốn phía.
Linh khí cuồn cuộn, khí thế như hồng, sợi tóc tung bay.
Tiên Thiên cảnh!
Chớp mắt đã tới!
Lạc Đồ nhíu mày, con ngươi của Quý Lâm co rút, nhìn chằm chằm Hứa Vô Chu.
Hắn lại thật đột phá Tiên Thiên, bình cảnh Tiên Thiên cảnh dễ đột phá như vậy sao?
Bốn phía an tĩnh lại, ba chất tử của Quý Lâm cũng nhìn chằm chằm Hứa Vô Chu.
Cỗ khí thế này rất cường đại, cường đại hơn thời điểm bọn hắn đột phá Tiên Thiên rất nhiều.
Nơi rách nát như Vân Châu này, lúc nào cũng có thể ra nhân vật như vậy?
Sau khi trầm mặc một lát, Lạc Đồ bật cười:
- Vốn có thể hảo hảo sống sót, ngươi lại tự mình muốn chết. Còn sống không tốt sao? Mặc dù hèn mọn một chút, nhưng dù sao cũng tốt hơn chết!
- Thế nhưng ta chỉ muốn giết người. Đột nhiên nghĩ, đệ tử Tắc Hạ Học Cung cao cao tại thượng, bị người quê mùa ở Lâm An Thành xử lý, đây không phải một sự tình rất có ý tứ sao?
Hứa Vô Chu nói.
- Là một sự tình rất có ý tứ, nhưng chuyện như vậy sẽ không phát sinh.
Lạc Đồ nói.
- Ban đêm nhàm chán, vậy coi như biểu diễn chút giết thời gian đi.
Quý Lâm gật đầu, nhìn về phía ba người nói:
- Nếu hắn nói phân sinh tử, vậy giết người ở Lâm An, cũng không ai nói cái gì.
- Vâng!
Trong mắt ba người bốc lên huyết quang, bọn hắn nhiễm khí tức Huyết Lang, vốn đã ngang ngược, sớm muốn phát tiết, có người cho bọn hắn giết, cái này không còn gì tốt hơn.
Phế vật Lâm An Thành mà thôi, đừng nói cùng một chỗ khiêu chiến ba người bọn hắn, dù một cái cũng có thể ngược sát.