Minh nguyệt, màu máu càng ngày càng nghiêm trọng!
Một màn này cũng làm cho những người khác trong Lâm An Thành phát hiện, rất nhiều người không rõ ràng cho lắm, đều nghị luận ầm ĩ.
Lúc này Hứa Vô Chu lấy ra chiếc nhẫn trên tay Đạo Tông tông chủ, chiếc nhẫn này làm từ Thất Thải Lưu Ly Thiết!
Hắn đánh giá hồi lâu, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn dùng Luân Hồi Bát thôn phệ Thất Thải Lưu Ly Thiết.
Thất Thải Lưu Ly Thiết chui vào trong Luân Hồi Bát, Hứa Vô Chu nhìn thấy vết nứt trên Luân Hồi Bát được chữa trị.
Đồng thời chất lỏng điên cuồng phun ra.
Khi phun ra hai vạn giọt chất lỏng màu đỏ, Luân Hồi Bát chấn động, cùng lúc đó Hứa Vô Chu phát hiện vết nứt trên mép Luân Hồi Bát đã hoàn toàn chữa trị.
Nếu như không nhìn phía dưới, chỉ nhìn mép bát mà nói, Luân Hồi Bát hoàn hảo như mới.
- Hoàn thành một tầng chữa trị?
Hứa Vô Chu nghi hoặc, lúc này Luân Hồi Bát càng đen, so với dĩ vãng nhiều hơn mấy phần linh tính, chỉ là Hứa Vô Chu điều tra, trừ cái này ra thì không có cải biến khác.
- Hai vạn giọt chất lỏng, cái này rất nhiều. Chỉ là bước kế tiếp ta phải cảm ngộ linh khí, mượn nhờ linh khí đả thông thập nhị chính kinh, thập nhị chính kinh hóa thành sông linh khí. Sông linh khí thành, ta sẽ đạt tới Tiên Thiên cảnh. Chất lỏng trong Luân Hồi Bát, với ta mà nói đã không có hiệu quả gì.
Đại Yêu Yêu nói hắn lấy kiếm nhập đạo, trong cơ thể có hạt giống linh khí. Nhưng Hứa Vô Chu rõ ràng, thân thể của hắn căn bản không có gieo hạt giống nhập đạo.
- Xem ra còn phải tự mình cảm ngộ linh khí.
Hứa Vô Chu lấy thực lực Hậu Thiên cảnh chiến Tiên Thiên cảnh, cũng coi như tiếp xúc linh khí gần gũi, đối với linh khí có hiểu biết nhất định.
Tâm tư đắm chìm ở trong đêm tối, cảm thụ linh khí trong hư không. Thế nhưng tùy ý Hứa Vô Chu cố gắng như thế nào, cũng không thể lấy thần hồn cảm ứng được.
Hậu Thiên cảnh đột phá Tiên Thiên cảnh, trong đó khó khăn nhất chính là cảm ứng linh khí, cần lấy thần hồn hòa vào linh khí, quá trình này rất nhiều người cả đời cũng không làm được.
Hứa Vô Chu thử hồi lâu, vẫn không cảm nhận được linh khí tồn tại.
- Mẹ nó! Ngạo kiều như thế? Ta đẹp trai như vậy ngươi cũng không thân hòa ta?
Hứa Vô Chu nói thầm.
Hứa Vô Chu tin tưởng mình có thể làm được, nhưng trong ngắn hạn khẳng định không được, đây khả năng cần rất nhiều thời gian.
Cái này để Hứa Vô Chu hơi không kiên nhẫn, hắn không muốn ở sự tình này hao phí quá nhiều thời gian.
Đặc biệt là hắn một đường tu hành, đến Hậu Thiên cửu trọng không quá một tháng, trải qua như vậy để hắn càng chịu không được tu hành từng bước.
- Sớm muộn gì cũng theo ta, ngươi ngạo kiều như vậy cho ai nhìn?
Hứa Vô Chu luân phiên nếm thử đều không có kết quả, sự kiên nhẫn của hắn cũng tiêu hao hết. Nghĩ đến khí huyết Xích Nhật Đương Không của mình, đột nhiên Hứa Vô Chu nghĩ đến một biện pháp.
- Ta chủ động làm quen ngươi ngạo kiều, vậy trực tiếp bắt cóc ngươi tới.
Hứa Vô Chu quyết tâm, khí huyết của hắn hùng hậu như vậy, có thể phong tỏa một khu vực, sau đó cưỡng ép kéo linh khí vào trong cơ thể không.
Linh khí tràn ngập thiên địa, trong khu vực phong tỏa, khẳng định cũng có linh khí.
Ý nghĩ của Hứa Vô Chu là: thân thiện làm quen ngươi, ngươi ngạo kiều chạy trốn. Vậy trực tiếp bắt ngươi nhốt ở trong phòng, sau đó từ từ tâm sự.
Đương nhiên, nếu là huyết khí bình thường thì không cách nào làm được, nhưng Hứa Vô Chu cảm thấy khí huyết của mình hẳn có thể làm được.
Hứa Vô Chu nghĩ đến liền làm, Xích Nhật Đương Không bạo phát ra.
Tám mạch tuần hoàn, lấy hắn làm trung tâm bọc thành một kén máu.
Lúc này khí huyết của Hứa Vô Chu đã không còn bộc phát nhiệt độ nóng bỏng, nhưng dù như vậy cũng chiếu sáng đêm tối.
Khí huyết bao phủ kín không kẽ hở, Hứa Vô Chu không ngừng áp súc khí huyết.
Kén máu bị áp súc càng ngày càng nhỏ, Hứa Vô Chu muốn từ trong đó cảm ứng được linh khí.
Thế nhưng linh khí vô hình vô sắc, hắn vẫn cảm giác không được.
Hứa Vô Chu mặc kệ nhiều như vậy, tiếp tục bộc phát khí huyết.
Khí huyết của người khác có lẽ không làm được sự tình cường đạo như vậy, nhưng Hứa Vô Chu tin tưởng khí huyết của mình có tư cách làm cường đạo.
Khí huyết và linh khí đều là năng lượng, ta không tin phong tỏa một chút cũng bắt không được.
Hứa Vô Chu vẫn không ngừng áp súc, khí huyết bao lấy hết thảy, kén máu đang chậm rãi thu nhỏ. Cuối cùng, kén máu này chui vào trong cơ thể Hứa Vô Chu.
Thần thức của Hứa Vô Chu đắm chìm ở trong đó, dò xét hết thảy.
Nhưng có lẽ vì linh khí thật vô hình vô sắc, cũng có thể linh khí là thứ khí huyết không phong tỏa được, hắn lại không dò xét ra linh khí.
- Không nên nha. Trong Âm Dương Y Quyết ghi lại một loại bệnh, là khí huyết chắn chính kinh, linh khí không vào, xưng là giả phế kinh.
Ý tứ của những lời này, là khí huyết có thể phong tỏa linh khí. Chẳng lẽ khí huyết của ta không đủ mạnh, cho nên mới không được?
Hứa Vô Chu nghi hoặc, nhưng hắn không cần quan tâm nhiều, tiếp tục nếm thử.
Loại nếm thử này cực kỳ tiêu hao huyết khí.
Sau khi Hứa Vô Chu tiêu hao một ngàn giọt chất lỏng màu đỏ, rốt cục cảm giác được biến hóa.
Hắn cảm giác được một cỗ năng lượng vô hình du đãng ở trong khí huyết. Đụng vào trên khí huyết, Hứa Vô Chu cảm giác khí huyết yếu bớt, loại yếu ớt này nếu không phải hắn thần thức linh mẫn, thì sẽ không phát hiện được.
- Linh khí!
Hứa Vô Chu mừng rỡ, hắn biết đây là năng lượng gì. Lúc trước giao thủ với Tạ Lâm Uyên, linh khí và huyết khí giao phong, khí huyết của hắn bị suy yếu không ít.
Chỉ bất quá về sau khí huyết của hắn chất biến rất nhiều lần, loại hiệu quả suy yếu này hầu như không tồn tại.
Nhưng trên thực tế, hiệu quả linh khí suy yếu khí huyết vẫn còn, chỉ là có thể bỏ qua không cần tính.
- Ha ha ha! Ta liền biết, làm người quá lương thiện sẽ không hay. Không cho, ta liền đoạt!
Hứa Vô Chu vui vẻ nói.
Hắn tiếp tục áp súc khí huyết, cảm giác kia càng thêm rõ ràng.
Tìm được linh khí, Hứa Vô Chu cảm giác dễ dàng hơn nhiều, hắn từ từ quen thuộc nguồn lực lượng này, đồng thời giam cầm dẫn dắt nó tiến vào trong cơ thể, dẫn đạo nó trùng kích thập nhị chính kinh Thủ Thiếu Dương Tam Tiêu Kinh.
Linh khí trùng kích ở trên chính kinh, chính kinh có chút rung động, có vết nứt yếu ớt xuất hiện. Cỗ linh khí này cũng thuận lợi ẩn vào trong chính kinh.
- Quả nhiên được!
Hứa Vô Chu mừng rỡ, không ngừng nếm thử.
Rất nhanh, trong chính kinh ngưng tụ thành một đoàn nhỏ linh khí.
Chỉ là so với chiều dài của chính kinh, tốc độ như vậy quá chậm.
Thời điểm Hứa Vô Chu cau mày, đoàn nhỏ linh khí trong chính kinh bị Luân Hồi Bát hấp thu.
Mép Luân Hồi Bát càng đen kịt và linh tính.
Lúc này Luân Hồi Bát run rẩy, mà lần rung động này, linh tính của Luân Hồi Bát giống như bị kích hoạt, chui vào trong chất lỏng màu đỏ.
Trong Luân Hồi Bát ngoại trừ Nguyên Huyết, còn có hơn hai vạn một ngàn giọt chất lỏng màu đỏ.
Hơn hai vạn giọt chất lỏng màu đỏ này bắt đầu hội tụ. Chỉ cần tiếp xúc đến linh tính ở mép Luân Hồi Bát, trong nháy mắt sẽ dung hợp hóa thành một giọt chất lỏng màu xanh nhạt óng ánh.
- Linh dịch!
Hứa Vô Chu ngẩn người, giọt chất lỏng này dung nhập vào trong thân thể, hắn có loại cảm giác giống như chất lỏng màu đỏ dung nhập vào cơ thể.
Chất lỏng màu xanh nhạt hóa thành linh khí nồng nặc, thẩm thấu đến trong cơ thể hắn, cỗ linh khí này không cần luyện hóa, hoàn mỹ phù hợp với hắn, như chính bản thân hắn tu ra, trực tiếp trùng kích thập nhị chính kinh.
Thủ Thiếu Dương Tam Tiêu Kinh bị mở ra một đoạn nhỏ!
- Luân Hồi Bát thăng cấp? Có thể nuốt vàng nhả linh dịch rồi?
Hứa Vô Chu lẩm bẩm.