Thạch Mị điều tức một chút, trên mặt mới khôi phục huyết sắc. Thấy ba người nhìn mình, Thạch Mị cũng không nói chuyện, chỉ an tĩnh đứng ở bên người Hứa Vô Chu.
- Khanh khách! Về sau ngươi chính là hảo tỷ muội của ta.
Đại Yêu Yêu mở miệng, má lúm đồng tiền kiều diễm, đôi tay trắng noãn kéo Thạch Mị, một bộ thân mật vô gian.
Hứa Vô Chu nhìn Đại Yêu Yêu, không thèm để ý nữ nhân này, đối phương bất quá chỉ là coi trọng giá trị của Thạch Mị.
- Các ngươi cảm thấy, đây có phải là U Minh Địa Ngục thật hay không?
Vũ Phong hỏi.
Không ai có thể trả lời vấn đề này, địa phương núi thây biển máu như thế, ngoại trừ Địa Ngục, chỗ nào có thể có? Thế nhưng... thật là Địa Ngục trong truyền thuyết sao? Tất cả mọi người lại còn nghi vấn.
- Muốn biết bí mật ở nơi đó, sợ là nhất định phải tiến vào huyết hải, hoặc vượt qua huyết hải tới bờ bên kia.
Hứa Vô Chu cảm thán.
- Thế nhưng chúng ta không thể làm được điểm ấy.
- Chúng ta đang trưởng thành, chờ lớn mạnh hơn, từ từ tìm tòi, sẽ biết rõ ràng ở trong đó đến cùng có bí mật gì? Khanh khách, nhưng ngươi phải bảo vệ tốt tỷ muội của ta. Bằng không để nàng đi theo ta.
Đại Yêu Yêu nhìn Hứa Vô Chu cười nói.
Hứa Vô Chu nhìn về phía Thạch Mị, nàng nghiêm ngặt tuân thủ bản phận thị nữ, đứng ở nơi đó đường cong kiều diễm, là một nữ nhân mềm mại muốn nhỏ ra nước.
Nữ nhân này, hiện tại đã chứng minh giá trị của nàng, không thể không thừa nhận, Hứa Vô Chu càng xem trọng nàng.
- Có lẽ thật là Địa Ngục. Bằng không mặt trăng của thế giới này làm sao sẽ bắt đầu huyết hóa. Đây nhất định là huyết nguyệt ở thế giới kia ảnh hưởng.
Vũ Phong chỉ vào mặt trăng, vừa rồi chỉ là một sợi huyết sắc, lúc này đã đỏ một mảnh nhỏ.
Lời này để Hứa Vô Chu căng thẳng, huyết nguyệt xuất hiện, đại biểu cái gì đây?
Lúc này Đại Yêu Yêu lại đạp Vũ Phong một cước:
- Hôm qua ngươi không phải cấu kết với khuê mật của bạn gái sao, còn không mau đi an ủi?
- Ta không có... ta...
Vũ Phong vừa định giải thích là cô nương kia phát hiện hắn và khuê mật nàng mắt đi mày lại, cho nên mới giày vò đến chân của mình mềm, sao còn bắt hắn đi an ủi nữa.
Lần này lại đi U Minh Địa Ngục một chuyến, hắn đã sớm mỏi mệt không chịu nổi, chỉ muốn ở chỗ Hứa Vô Chu ngủ một giấc, chỉ là nhìn ánh mắt của Đại Yêu Yêu, hắn rùng mình một cái, vội vàng nói.
- A, đúng! Ta đi trước.
Thạch Mị nhìn thoáng qua Đại Yêu Yêu, cũng mở miệng nói:
- Công tử, ta cáo lui trước.
Thấy Thạch Mị và Vũ Phong rời đi, Hứa Vô Chu lười biếng dựa vào một cây trụ, ánh mắt rơi vào trên thân thể mềm mại gợi cảm của Đại Yêu Yêu, khóe miệng ngậm lấy nụ cười, bất cần đời nói:
- Đuổi bọn hắn đi hết, thuận tiện chúng ta làm việc sao? Trong sân quá kích thích, bằng không vào trong phòng đi?
- Đã nói ngươi hỏng không bằng ta, ngay cả chút kích thích ấy cũng không tiếp thu được, thì nói gì đến làm nam nhân cặn bã?
Đại Yêu Yêu cười đến mị thái lan tràn.
- Ta chẳng qua là cảm thấy lần thứ nhất, ít nhiều gì cũng phải có chút cảm giác nghi thức. Không nghĩ tới đổi lấy lại là ngươi kỳ thị. Ngươi gặp qua hoang dã cầu sinh chưa? Thể nghiệm qua săm lốp chập trùng chưa? Thử qua bồn tắm tràn nước chưa? Minh bạch ý tứ của băng hỏa nhị trọng thiên không? Ngươi ngay cả những cái này cũng không biết, còn dám đàm luận kích thích với ta?
Hứa Vô Chu lườm Đại Yêu Yêu một cái.
- Được rồi, ngươi kích động như vậy làm gì, ta thừa nhận xem thường ngươi được chưa. Huống chi ta không hiểu, ngươi nói cho ta biết không phải được sao.
Đại Yêu Yêu mị nhãn như tơ.
- Vậy không được, đây là tuyệt học độc nhất vô nhị, sao có thể tùy tiện truyền cho ngươi. Bất quá ngươi muốn học, nhiều nhất ngẫu nhiên chỉ điểm ngươi một hai chiêu.
Hứa Vô Chu nhìn Đại Yêu Yêu, ánh mắt rơi xuống bàn chân trơn bóng như ngọc, đẹp đẽ không tì vết.
- Vậy ngươi chỉ điểm thê tử của ngươi chưa?
Đại Yêu Yêu hờn dỗi hỏi Hứa Vô Chu.
Mẹ nó!
Đâm tim! Trò chuyện không nổi nữa!
- Ha ha ha!
Đại Yêu Yêu cười rất vui vẻ.
- Ngay cả thê tử của mình cũng không giải quyết được, ta làm sao tin tưởng ngươi thật cường đại, ngươi phải cố gắng nha.
-...
Hứa Vô Chu quay đầu không để ý tới Đại Yêu Yêu.
- Vũ Phong bất học vô thuật, biết không nhiều. Nhưng huyết nguyệt xuất hiện là dị biến, giữa thiên địa tất nhiên sẽ có đại sự phát sinh. Kết hợp sự tình chúng ta đi Địa Ngục. Hẳn là Bất Tử Thiên Lang muốn tái hiện nhân gian.
Đại Yêu Yêu rất nghiêm túc nói.
Thật là một Ma Nữ, bách biến vô song!
Trong lòng Hứa Vô Chu thầm nhủ, nhưng cũng chuyển dời ánh mắt từ trên thân thể mềm mại xinh đẹp đến trên mặt nàng:
- Ngươi phát hiện cái gì?
- Nghe đồn Đạo Tông tông chủ trấn áp Bất Tử Thiên Lang ở trên mặt trăng, nhưng thật ra là trấn áp ở trong không gian loạn lưu xung quanh mặt trăng.
Hiện tại nó muốn từ trong không gian loạn lưu trở về thế gian, nhất định phải có người dẫn dắt mới có thể tìm được đường. Mà bởi vì chúng ta giải phong ấn, cho nên sợ là Lâm An đã trở thành tọa độ dẫn dắt cho nó. Nói cách khác, không bao lâu nữa, Lâm An sẽ đại biến.
- Ngươi nói Bất Tử Thiên Lang sẽ giáng lâm Lâm An.
Hứa Vô Chu biến sắc nhìn Đại Yêu Yêu, cự yêu giáng lâm Lâm An, đây chẳng phải là máu chảy thành sông.
- Cự yêu như Bất Tử Thiên Lang, tự có người đi đối phó. Thiên địa dị biến rất nhiều đại thế lực sẽ chú ý, cái này không cần chúng ta lo lắng.
Đại Yêu Yêu lại nói.
- Vậy ý của ngươi là?
Hứa Vô Chu nghi hoặc.
- Lâm An Thành đại biến, sẽ để cho Lâm An Thành lần nữa tiến vào trong tầm mắt của các đại thế lực.
Quân Thiên Giáo xem như gan lớn, dám đến Lâm An Thành bố cục, thế nhưng chỉ dám lén lút điều động hai đệ tử thực lực thấp.
Mà khi Lâm An Thành bị thế gian chú ý, bọn hắn sẽ không dám dị động. Không chỉ Quân Thiên Giáo, các thế lực khác bố cục ở Vân Châu cũng không dám dị động.
Đại Yêu Yêu nói.
- Ngươi muốn nói cái gì?
- Ngươi xuất thân Vân Châu, lấy thiên phú thực lực của ngươi, không bao lâu nữa là có thể nhất thống Vân Châu! Ngươi không phải muốn làm Lâm An Vương sao? Đây chính là cơ hội của ngươi! Thế lực bên ngoài không dám dị động, ngươi lại có thể nhờ vào đó cầm xuống toàn bộ Vân Châu.
Đại Yêu Yêu nhìn Hứa Vô Chu nói.
- Vân Châu đến cùng có đặc thù gì?
Hứa Vô Chu hỏi.
- Chờ ngươi cầm xuống Vân Châu, tự nhiên sẽ biết.
Đại Yêu Yêu nói với Hứa Vô Chu.
- Hơn nữa Vân Châu ở trong 30.000 châu, luôn có một địa vị cực kỳ đặc thù, mặc kệ là Triều Ca hay các đại thế lực đều muốn lấy được. Nhưng nếu bây giờ ngươi cầm xuống, thì có thể nhất cử trở thành Chư Hầu Vương. Ngươi đã có dã tâm làm Lâm An Vương, khẳng định biết Chư Hầu Vương đại biểu ý nghĩa gì.
Ta muốn làm Lâm An Vương cái rắm!
Hứa Vô Chu thầm mắng một câu, hắn còn rất lạ lẫm với cái thế giới này, căn bản không biết ý nghĩa của Chư Hầu Vương.
Nếu Hứa Vô Chu biết thế lực như Quân Thiên Giáo, bọn hắn phấn đấu trên vạn năm chính là muốn trở thành Chư Hầu Vương, thì khẳng định sẽ không bình tĩnh.
Chư Hầu Vương!
Chỉ dưới Triều Ca, trên danh nghĩa địa vị sánh vai thánh địa vô thượng.
Thiên địa chư hầu, hạng người phong vân, quyền thế vô song.
- Ngươi cầm xuống Vân Châu, bị giới hạn thực lực, ngồi không vững vương vị. Nhưng nếu hợp tác với ta, ta bảo đảm ngươi ngồi vững vàng, áp lực khác ta đến gánh.
Đại Yêu Yêu nói.
Hứa Vô Chu bĩu môi, đương nhiên không tin Đại Yêu Yêu.
Ngươi thật có năng lực lớn như vậy, còn muốn hợp tác với ta làm cái gì? Trực tiếp chinh phục Vân Châu tự mình làm Chư Hầu Vương không phải tốt.
Cái gì bảo đảm ta ngồi vững vàng, sợ rằng mình chỉ là quân cờ để ngươi nếm thử. Đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết.
Nếu Vân Châu đặc thù như thế, mọi người không dám trắng trợn gặm khối thịt có độc này, hắn dựa vào cái gì cho rằng mình xuất thân Lâm An thì có thể gặm?
- Ha ha ha ha, vậy quyết định, chờ ta làm Lâm An Vương, chúng ta lại hợp tác!
Hứa Vô Chu đáp ứng, thầm nghĩ chính là: Lâm An Vương? Tổ tông ngươi làm đi, ta không có hứng thú!
- Thật chứ?
Đại Yêu Yêu nở nụ cười.
- Chúng ta quan hệ như thế nào, ta còn có thể gạt ngươi sao? Ta làm Lâm An Vương, khẳng định sẽ hợp tác với ngươi, ta thề, nếu ta dối gạt ngươi, sẽ bị thiên lôi đánh!
Hứa Vô Chu há miệng liền thề, đây là thủ đoạn thiết yếu của cặn bã nam.
Đại Yêu Yêu cười khanh khách, nàng không nghi ngờ Hứa Vô Chu. Gia hỏa này có dã tâm, đến lúc đó làm Lâm An Vương, nhất định phải hợp tác mới thực hiện được dã tâm của hắn. Nàng căn bản không nghĩ tới, Hứa Vô Chu hoàn toàn không có tâm tư đi làm Lâm An Vương.