Cùng thềm đá, quả nhiên nhìn thấy một cửa đá nằm ngang ở đó. Cửa đá đóng chặt, cũng không biết đằng sau là cái gì.
- Cửa đá này ta đẩy qua rất nhiều lần, mỗi lần đều không nhúc nhích, có lẽ vì thực lực của ta quá thấp không đẩy được.
Thạch Mị mở miệng nói.
Cửa đá nhìn rất bình thường, không có gì khác biệt. Nhưng ở đây ai cũng sẽ không ngây thơ cho rằng nó là cửa đá bình thường.
Đại Yêu Yêu nhìn cửa đá, phân phó Vũ Phong:
- Ngươi đẩy thử một chút.
- Được!
Vũ Phong thu hồi bộ dáng lười biếng, thần sắc ngưng trọng, đi đến trước cửa đá, tay đè lên, đột nhiên quát lớn.
Từ trong cơ thể hắn, huyết khí bàng bạc, linh khí dâng trào, toàn bộ trùng kích lên cánh tay của Vũ Phong. Lúc này cánh tay hóa thành hai Thần Tí, sáng chói không gì sánh được, mạnh mẽ như lũ trút xuống, bay thẳng cửa đá.
Hứa Vô Chu ở một bên nhìn xem, trong lòng chấn động. Mặc dù biết Vũ Phong và Đại Yêu Yêu không đơn giản, nhưng không nghĩ đến cường đại như thế.
Nhưng luồng lực lượng mạnh mẽ này trùng kích đến cửa đá, cửa đá không nhúc nhích tí nào. Linh khí khủng bố biến mất không còn một mảnh, chỉ có một tầng huyết sắc thoáng hiện.
- Cửa đá có thể tan rã linh khí, linh khí của ta bị dung hòa sạch sẽ.
Vũ Phong ngạc nhiên.
- Ừm? Thử lại xem!
Đại Yêu Yêu nói.
Vũ Phong hít sâu một hơi, cánh tay lại dùng lực, nổi giận gầm lên. Cả người bộc phát hào quang sáng chói, giống như một Thần Linh, linh khí cuồn cuộn như núi lửa phun trào, bàn tay mạnh mẽ đẩy về phía trước.
Cửa đá không chút nhúc nhích, ngược lại là Vũ Phong dùng sức quá độ, bị chấn lùi lại mấy bước mới đứng vững.
- Không được! Cửa đá này tan rã linh khí, linh khí tiếp xúc đến cửa đá sẽ tiêu tán. Ngược lại lực lượng khí huyết có thể hóa thành lực lượng trùng kích cửa đá, nhưng vẫn không rung chuyển được.
Vũ Phong giải thích.
Đại Yêu Yêu thấy thế, đôi mi thanh tú hơi nhíu, nhìn Vũ Phong nói:
- Ta đi thử xem, ngươi nhìn chằm chằm nàng. Có dị động, trực tiếp bắt hoặc chém giết.
Thạch Mị thấy Đại Yêu Yêu nói như thế, nàng mở miệng nói:
- Ta xác thực có một ít tính toán của mình, thế nhưng xác thực không có năng lực hại các ngươi.
Vũ Phong lại cười lên:
- Thế giới này rất tàn khốc, không có ai sẽ vô điều kiện tín nhiệm ngươi, huống chi lấy xuất thân của nàng càng không có khả năng tin tưởng ngươi. Ngươi lừa ta gạt, âm mưu quỷ kế, nàng từ lúc ba tuổi đã bắt đầu chơi. Ngươi tốt nhất không nên có âm mưu gì, bằng không ta giết ngươi chỉ là sự tình trong chớp mắt.
Thạch Mị cũng không phản bác, chỉ nói:
- Ta rất tò mò vì sao ta có thể liên thông U Minh, cũng muốn ở chỗ này đạt được cơ duyên.
Ta nghĩ U Minh lựa chọn ta, có phải là muốn ban cho ta cái gì không? Mới đầu ta cũng sợ, nhưng về sau nghĩ thầm chỉ cần có thể còn sống, có thể sống tốt, coi như làm Ác Quỷ lại có sao.
Nghĩ như vậy e ngại về nơi này cũng biến nhạt, dù còn sợ sệt, nhưng cũng đang nỗ lực tìm cơ duyên.
Chỉ là tìm một lần lại một lần, không phát hiện thứ gì. Ta suy đoán cho dù có cơ duyên, khả năng cũng ở đằng sau cửa đá.
Ta nghĩ giống như các ngươi, cũng muốn mở cửa đá. Muốn nhìn phía sau là cái gì, nếu thật có cơ duyên, ta biến thành quỷ cũng không sao.
Thế nhưng ta mở không ra. Đương nhiên ta cũng không phủ nhận, làm thị nữ của công tử, ngoại trừ muốn sống, ta còn muốn mượn tay công tử mở cửa đá này.
Hứa Vô Chu nhìn Đại Yêu Yêu cười nói:
- Ngươi đừng dọa thị nữ của ta, nhân chi thường tình mà thôi. Lời nàng nói có phải thật hay không thì chưa biết, nhưng tối thiểu hiện tại mục tiêu của chúng ta là giống nhau, đều muốn mở ra cửa đá này.
Đại Yêu Yêu cười khanh khách nói:
- Ta nghe công tử, thử xem có thể mở ra cửa đá hay không.
Đại Yêu Yêu đi đến trước cửa đá, ngọc thủ tản ra quang mang lấp lánh, đưa tay đặt ở trên cửa đá. Ngọc thủ tiếp xúc đến cửa đá, ánh huỳnh quang trên tay nàng liền biến mất.
Đại Yêu Yêu liên tục thăm dò nhiều lần, nhưng mỗi lần đều như vậy.
Nàng nhíu mày, huỳnh quang biến mất, sau đó trên tay tuôn ra ánh sáng màu đỏ như máu, huyết quang bay thẳng cửa đá, đột nhiên ngọc thủ của nàng dùng sức đẩy qua.
- Xùy!
Một thanh âm yếu ớt vang lên, nhưng lập tức biến mất không thấy gì nữa. Cửa đá kia vẫn như vậy, an nhiên ở đó.
- Ừm?
Vũ Phong ngẩn ngơ, ngay cả Ma Nữ này cũng đẩy không ra?
- Cửa đá xác thực có năng lực tan rã linh khí, linh khí tiếp xúc đến cửa đá sẽ biến mất. Ngược lại là lực lượng khí huyết có thể lợi dụng, thế nhưng khí huyết của ta bộc phát, cũng không thể đẩy cửa đá ra.
Đại Yêu Yêu nói.
- Vừa rồi phát ra thanh âm, hẳn là có dấu hiệu buông lỏng.
Hứa Vô Chu nói.
- Có lẽ có một chút, nhưng không đáng kể. Ta dùng hết toàn lực, cũng chỉ được như vậy, buông lỏng yếu ớt cũng vô dụng. Bằng không chúng ta hợp lực thử một chút, nhìn xem có thể đẩy ra không.
Đại Yêu Yêu nói.
Hứa Vô Chu không có đáp Đại Yêu Yêu, mà ánh mắt nhìn về phía cửa đá.
Cửa đá này cũng không bằng phẳng, mà có địa phương lõm lõm lồi lồi. Đương nhiên, cái này cũng không kỳ quái. Tảng đá vốn không thể bóng loáng như mặt kính.
Chỉ bất quá, Hứa Vô Chu là một y sư. Hơn nữa còn là y sư có thể hài hòa Ngũ Hành, cân bằng Âm Dương.
Hắn nhìn cửa đá, những lõm lõm lồi lồi bất quy tắc kia, hắn thấy có một loại quy luật đặc thù, mang theo vài phần thuộc tính Ngũ Hành Âm Dương.
- Thế nào?
Đại Yêu Yêu thấy Hứa Vô Chu nhìn chằm chằm cửa đá không nói một lời, nàng nghi ngờ hỏi.
- Ngươi nhìn ra cái gì sao?
- Còn chưa xác định, ta thử một chút.
Mặc dù Đại Yêu Yêu và Vũ Phong nghi hoặc, nhưng không nói cái gì, bọn hắn an tĩnh đứng ở đó chờ Hứa Vô Chu.
Hứa Vô Chu nhìn cửa đá, chất lỏng màu đỏ dung nhập vào trong cơ thể. Có chất lỏng màu đỏ tẩm bổ, Hứa Vô Chu thần chí thanh minh, lại nhìn cửa đá, quả nhiên phát hiện một vài địa phương không giống.
Ở vị trí Cấn Môn, khúc gập ghềnh ẩn ẩn tạo thành hình dạng một gốc cây, hơn nữa khi nhìn chăm chú, còn cảm giác nó tản ra mùi hôi thối như Tử Nhân Thụ.
Mà ở vị trí Kiền Môn, nơi đó lại tạo thành cái hồ, nghiêm túc xem, những hoa văn kia tựa như sóng nước lăn tăn, cực kỳ sinh động.
- Cấn Môn, Tử Nhân Thụ, Mộc, tử địa?
- Kiền Môn, hồ nước, Thủy, sinh địa?
Hứa Vô Chu lẩm bẩm, đứng ở đó nhíu mày.
- Cái gì?
Đại Yêu Yêu không rõ Hứa Vô Chu nói, nghi ngờ hỏi.
Hứa Vô Chu nói phát hiện của mình cho bọn hắn, để bọn hắn che đậy một chút hoa văn, lại nhìn những đồ án do hoa văn tạo thành kia.
Mấy người dựa theo biện pháp của Hứa Vô Chu, nghiêm túc quan sát, cuối cùng cũng nhìn thấy Tử Nhân Thụ và hồ nước.
- Ngươi như vậy có thể nhìn ra?
Vũ Phong nhìn đến hoa mắt, nhịn không được nói với Hứa Vô Chu.
- Đây là cái con mắt gì, gập ghềnh không có chút quy tắc nào như vậy, cũng có thể nhìn ra hai địa phương sinh tử? Mắt chó sao.
Hứa Vô Chu không thèm để ý Vũ Phong, trong lòng âm thầm ghi sổ, ngươi cho rằng mắng ta xong sẽ bình an sao?