U Minh Địa Ngục!
Trên đời này có quỷ hay không ai cũng không biết. Mặc dù quỷ xâm nhập lòng người, nhưng ai cũng chưa nhìn thấy. Còn U Minh Địa Ngục trong truyền thuyết, càng là chỉ tồn ở trong truyền thuyết.
Nhưng bây giờ, có người đứng ở trước mặt hắn, nói cho hắn biết có thể liên thông U Minh Địa Ngục, cái này bảo Hứa Vô Chu làm sao bình tĩnh được.
- Ngươi thật có thể liên thông U Minh Địa Ngục?
Mặc dù biết nữ nhân trước mặt ở trên lý luận không dám lừa hắn, nhưng Hứa Vô Chu vẫn hoài nghi hỏi một câu.
- Nếu công tử dám đi mà nói, ta có thể mang công tử đi U Minh Địa Ngục xem một chút.
Thạch Mị mở miệng nói.
- Ngươi có thể dẫn người tiến vào U Minh Địa Ngục?
Hứa Vô Chu ngẩn ngơ, nhìn nữ tử mỹ lệ trước mặt.
- Ta có thể tránh được đám người Tạ Quảng Bình tai họa, nhiều lần chính là trốn ở trong U Minh Địa Ngục.
Thạch Mị hồi đáp.
Thần sắc của Hứa Vô Chu biến ảo chập chờn, nhìn chằm chằm Thạch Mị, sau một hồi lâu mới mở miệng nói:
- Tốt! Vậy chúng ta đi vào U Minh Địa Ngục ngươi nói nhìn xem.
Thời điểm Hứa Vô Chu để Thạch Mị liên thông U Minh Địa Ngục, thanh âm của Đại Yêu Yêu từ ngoài cửa truyền đến.
- U Minh Địa Ngục gì?
Hứa Vô Chu nhìn thấy Đại Yêu Yêu và Vũ Phong đi vào cửa, Đại Yêu Yêu mặc váy viền ren, thật mỏng như ẩn như hiện rất dụ hoặc.
Về phần Vũ Phong, Vũ Phong thì một bộ mặt ủ mày chau suy yếu.
- Hứa huynh, nơi này có phòng trống không, cho ta ngủ một giấc.
Vũ Phong ngáp mệt mỏi.
Hứa Vô Chu nhìn bộ dáng của Vũ Phong, nghĩ thầm đây là bị nữ nhân nào giày vò thảm như vậy, để cho hắn phải đến nơi này nghỉ ngơi lấy lại sức.
Không giống Vũ Phong, Đại Yêu Yêu cảm thấy hứng thú với sự tình vừa rồi, nàng nhìn về phía Thạch Mị hỏi:
- Ngươi có thể dẫn người tiến vào U Minh Địa Ngục? Ngươi vững tin là U Minh Địa Ngục?
Thạch Mị nhìn về phía Hứa Vô Chu, Hứa Vô Chu cũng không muốn giấu diếm hai người này, nghĩ thầm nếu thật là U Minh Địa Ngục, đi vào kiến thức một chút cũng tốt.
- Ngươi tiếp tục!
Hứa Vô Chu nói với Thạch Mị.
- Vậy ta liền liên thông Quỷ Ngục.
Thời điểm Thạch Mị nói chuyện, một ngón tay trắng nõn đưa vào trong miệng cắn một cái, ngón tay bắt đầu chảy máu, nàng đặt ngón tay lên trán.
Đại Yêu Yêu và Hứa Vô Chu đều nhìn một màn này, chờ đợi nàng liên thông U Minh Địa Ngục, trên thực tế bọn hắn đều không tin là U Minh Địa Ngục chân chính, thậm chí Hứa Vô Chu đang suy nghĩ có phải Thạch Mị nhìn thấy huyễn cảnh hay không.
Ngón tay của nàng đặt ở trên trán, trán của nàng lại hấp thu máu tươi, sau đó hình thành một đồ án.
Khi đồ án này sắp thành, Thạch Mị nói với Hứa Vô Chu:
- Các ngươi tới gần ta.
Ba người nghi ngờ tới gần Thạch Mị, ngay lúc đó, đồ án màu đỏ trên trán nàng biến mất.
Ở trong nháy mắt biến mất, đám người Hứa Vô Chu cảm thấy đầu quay cuồng, cả người mất đi ý thức.
Chỉ là loại cảm giác này rất nhanh, nhanh đến cơ hồ không đáng kể.
Chờ lúc khôi phục, Hứa Vô Chu vừa định nói gì, lại phát hiện hình ảnh trước mặt thay đổi.
Lúc này bọn hắn không còn ở trong viện, mà đến một thế giới mới.
Đây là một thôn trang, thôn trang không lớn, có khói bếp lượn lờ. Đầu thôn có một đám hài đồng đang chơi bùn, trên ruộng có hán tử đang đuổi trâu cày ruộng, trong thôn có học đường, một đám học trò gật gù học chữ, cũng có lão nhân cầm kẹo chơi với cháu...
Một sinh hoạt thế ngoại đào nguyên hiện ra ở trước mặt bọn hắn.
- Huyễn cảnh?
Đại Yêu Yêu nhíu mày, trực tiếp đạp Vũ Phong một cước.
- A!
Vũ Phong hét thảm, nổi giận đùng đùng trừng Đại Yêu Yêu, nhưng không dám nói cái gì.
- Chân thực như thế?
Đại Yêu Yêu thấy Vũ Phong kêu thảm đau đớn, nàng khẽ nhíu mày, lấy tay bấm mình một cái, xác thực cảm giác được đau đớn chân thực.
Hứa Vô Chu cũng thử bấm mình một cái, cảm giác được đau đớn.
- Chúng ta đã rời khỏi tiểu viện, đến thế giới mới, không phải huyễn cảnh.
Lúc này Thạch Mị giải thích.
- Ừm? Ngươi làm sao chứng minh?
Đại Yêu Yêu biết có chút bí thuật, chế tạo huyễn cảnh để cho người ta phân không rõ.
- Ta là bởi vì mẫu thân bị đám người Lý Khanh Phỉ giết chết, khi dập đầu, cái trán có máu chảy ra mới lần thứ nhất tiến vào nơi đây. Cũng bởi vì thế, mới chạy thoát vận mệnh bị người chơi chết.
Sau đó mấy lần, bọn hắn muốn bắt ta đi lăng nhục đùa bỡn, ta đều mượn phương pháp này tránh đi.
Nếu như chỉ là huyễn cảnh, vậy ta hẳn còn ở tại chỗ, bọn hắn vẫn có thể bắt được ta.
Hơn nữa các ngươi cũng có thể cảm giác được, các ngươi tồn tại ở bên trong là chân thực.
Đại Yêu Yêu gật đầu, xem như huyễn cảnh, lấy nàng đặc thù, vẫn có thể cảm giác được khác biệt yếu ớt, nhưng nàng phát hiện nơi này đúng là tồn tại chân thực, mà không chỉ thần hồn đắm chìm ở nơi này.
- Ngươi không phải nói có thể liên thông U Minh Địa Ngục sao? Ta nhìn nơi này giống như thế ngoại đào nguyên, một bộ sơn thủy hài hòa nha.
Vũ Phong xoa xoa địa phương bị Đại Yêu Yêu đạp, nhìn Thạch Mị hỏi.
Thạch Mị nói:
- Rời Thạch trạch không phải huyễn cảnh, mà hết thảy trước mặt chính là huyễn cảnh.
- Có ý gì?
Hứa Vô Chu tò mò hỏi.
Thạch Mị chỉ mấy hài đồng ở trước mặt chơi bùn nói:
- Bọn hắn có khả năng chính là quỷ.
- Ừm?
Đoàn người nhìn về phía mấy hài đồng vui cười đùa giỡn, làm toàn thân dính bùn.
- Tiểu thí hài!
Vũ Phong nhìn một hài tử trên trán có nốt ruồi son gọi.
Nhưng đứa bé này căn bản không để ý tới hắn, tiếp tục đùa giỡn, ném bùn hài đồng ở bên cạnh, chơi quên cả trời đất.
Vũ Phong hơi nhíu mày, đưa tay bắt về phía hài đồng. Thế nhưng tay của hắn tiếp xúc, lại trực tiếp xuyên qua thân thể.
Hài đồng trước mặt tựa như trong suốt.
Vũ Phong sững sờ, tiếp tục bắt mấy lần, nhưng đều xuyên qua thân thể của nó.
Sau khi luân phiên không có kết quả, Vũ Phong chụp vào một nam hài mặt đen, kết quả cũng giống như vậy, tay vẫn xuyên qua.
- Nghe đồn quỷ vô hình, không biết đây có tính là quỷ không.
Thạch Mị nói.
Hứa Vô Chu và Đại Yêu Yêu liếc mắt nhìn nhau, đều rất ngoài ý muốn. Nhưng dùng cái này nhận định là quỷ, thì không có khả năng.
Hơn nữa những hài đồng kia ở chỗ này trêu đùa, không có một chút tà khí.
- Đương nhiên, nếu chỉ như vậy, ta không có khả năng nói nơi này là U Minh Địa Ngục. Nếu nói nơi này là U Minh Địa Ngục, thì phải có nguyên nhân.
Giờ khắc này sắc mặt của Thạch Mị lại hơi trắng bệch.
- Ừm?
Ba người đều nhìn về Thạch Mị, bọn hắn muốn biết là cái gì để Thạch Mị khẳng định nói nơi này là U Minh Địa Ngục.
Thạch Mị nói với Vũ Phong:
- Vũ công tử múc nước suối lên xem.
- Có vấn đề gì không?
Vũ Phong tò mò hỏi.
- Ngươi múc lên nhìn xem sẽ biết. Bất quá ngươi phải có tâm lý chuẩn bị. Nước suối có thể là vật tiếp nhận Địa Ngục tốt nhất.
Thạch Mị nói.
Thạch Mị nói, để lòng hiếu kỳ của ba người tăng nhiều, Vũ Phong đi đến một bên suối, lấy tay trực tiếp múc nước suối.