Nhìn nữ tử tuyệt mỹ trước mặt, lại ở trong cảnh đêm, trong lòng Hứa Vô Chu hơi nóng lên.
- Ngồi trò chuyện chút được không?
Hứa Vô Chu mỉm cười nhìn Tần Khuynh Mâu, tùy ý ngồi ở trên xích đu bên cạnh.
Hứa Vô Chu đang đánh giá nàng, Tần Khuynh Mâu có thể cảm giác được ánh mắt hắn nóng rực, nàng ghé mắt nhìn hắn, nhưng Hứa Vô Chu không có kinh hoảng tránh đi ánh mắt của nàng như ngày xưa, vẫn rất ung dung nhìn, ánh mắt rất thanh tịnh, ở trong màn đêm thâm thúy mà sáng tỏ.
- Ừm!
Tần Khuynh Mâu ngồi xuống xích đu, hai chân chụm lại nhẹ nhàng đong đưa, cảm giác rất hài lòng.
Tòa nhà này trải qua mấy ngày bố trí, đã hoàn toàn biến dạng.
Tần Khuynh Mâu vốn cho rằng lấy phong cách của Hứa Vô Chu, sẽ bố cục trương dương hoa lệ, xa hoa huy hoàng.
Nhưng hoàn toàn ngược lại, bố trí rất lịch sự tao nhã. Hơn nữa loại phong cách này, nàng chưa bao giờ thấy qua. Cả tòa nhà không có cố ý kiến tạo thêm nhiều thứ, chỉ theo cấu trúc sẵn có, thêm vào một chút đồ vật thực dụng mà thôi.
Tỉ như xích đu, ngồi ở phía trên nhẹ nhàng dập dờn, để cho lòng người thư sướng.
So với trước kia, lúc này tòa nhà cực kỳ giản lược, nhưng lại không cảm thấy trống rỗng, ngược lại có cảm giác sáng tỏ nhẹ nhàng, hoa cỏ đồ dùng, bức tường xích đu, hết thảy đều hợp nhau như vậy, lại càng tăng thêm sức mạnh.
Tần Khuynh Mâu không thể không thừa nhận, nàng rất thích loại phong cách đơn giản sạch sẽ này, trọng yếu nhất là hết thảy rất thực dụng, ở dễ chịu.
Chỉ là rất khó lý giải vì sao Hứa Vô Chu có thể bố trí ra được.
Ghé mắt nhìn về phía Hứa Vô Chu, thấy hắn uể oải tựa ở trên ghế, một chân cuộn tròn, một chân thỉnh thoảng điểm mặt đất duy trì xích đu nhẹ nhàng lắc lư, tư thế cực kỳ thoải mái, khóe miệng hiện ra dáng tươi cười, có một cảm giác bình tĩnh mà ưu nhã, ung dung không vội.
- Ta cảm thấy phu quân như mình luôn bị nhốt ở ngoài cửa, cũng không phải sự tình lâu dài.
- A!
Khuôn mặt của Tần Khuynh Mâu ửng đỏ.
- Ngươi đối với ta luôn là ý nghĩ này sao?
- Ý nghĩ gì? Ta không quá rõ ràng, đều tại ta ít đọc sách, có thể giải thích một chút không?
Hứa Vô Chu rất nghi ngờ hỏi.
Hứa Vô Chu giả ngu, Tần Khuynh Mâu sẽ không mắc mưu của hắn, nhưng lại nói:
- Thật xin lỗi!
Hứa Vô Chu vốn còn muốn hồ ngôn loạn ngữ một phen, nhưng nhìn ánh mắt thanh tịnh lại tràn ngập áy náy kia, hắn nói không được.
- Có phải ngươi chỉ thích thân thể của ta hay không?
Thời điểm Hứa Vô Chu nhìn bầu trời đêm, đột nhiên Tần Khuynh Mâu mở miệng hỏi. Câu này để Hứa Vô Chu không kịp phản ứng.
- Tại sao có ý nghĩ như vậy?
Hứa Vô Chu hỏi Tần Khuynh Mâu.
- Mặc kệ là Thanh Từ hay Thạch Mị, không phải đều dùng sắc đẹp hấp dẫn ngươi quên hết tất cả sao? Kỳ thật ta và các nàng cũng không có gì khác biệt.
Tần Khuynh Mâu nhìn Hứa Vô Chu nói.
- Ngươi ghen?
Đột nhiên Hứa Vô Chu nở nụ cười.
- Không có!
Tần Khuynh Mâu lắc đầu.
- Chỉ là càng ngày càng không hiểu ngươi, mặc dù trước kia ta không tiếp thu được ngươi, nhưng tin tưởng ngươi thích ta. Nhưng ngươi bây giờ... thay đổi nhiều lắm, làm ta hoài nghi trước kia hết thảy đều là giả.
Hứa Vô Chu nắm lấy tay nàng, tay của nàng vẫn lạnh buốt như vậy, mềm mại như lụa:
- Coi như hết thảy đều giả, nhưng bàn tay nắm lấy tay ngươi là ấm áp, là chân thật. Con người khi còn sống phải mang rất nhiều mặt nạ, mặt nạ treo ở trên mặt rất đau, che giấu bản thân, nhưng kéo xuống sẽ xé máu me đầm đìa. Nhưng nếu do một bàn tay ấm áp đến xé mà nói, sẽ dễ chịu hơn một chút? Đều nói nam nhân không thể tin, nhưng kỳ thật nam nhân sở cầu bất quá chỉ là một thời khắc ấm áp.
Một câu không hiểu thấu, cũng không tính là giải thích, nhưng Tần Khuynh Mâu lại ngơ ngác, quên giãy dụa rút tay về.
- Ta hy vọng là, có thể để ngươi cả đời này không cần mang theo mặt nạ, khuôn mặt mỹ lệ này, không nên tiếp nhận nỗi khổ khi đeo mặt nạ.
Đang khi nói chuyện, bàn tay của Hứa Vô Chu vuốt ve khuôn mặt của Tần Khuynh Mâu, xúc cảm rất mê hồn.
Bàn tay ấm áp để Tần Khuynh Mâu kịp phản ứng, nàng bỗng nhiên từ trên xích đu đứng lên, ánh mắt hai người đối mặt, nhìn con ngươi thâm thúy thanh tịnh kia, lần thứ nhất tim của Tần Khuynh Mâu có chút hoảng sợ.
Trên mặt còn lưu lại cảm giác ấm áp vừa rồi, nhịp tim của Tần Khuynh Mâu tăng nhanh, thời điểm cảm giác ấm áp rời đi, nàng có chút lưu luyến. Có lẽ là vì bóng đêm an tĩnh, tim càng dễ bị xúc động. Chính nàng cho mình một lời giải thích.
- Ngươi đi ngủ sớm đi.
Tần Khuynh Mâu không dám ở lâu nữa.
Hứa Vô Chu nhìn Tần Khuynh Mâu có chút kinh hoảng rời đi, hắn mỉm cười, một nữ tử tuyệt mỹ động lòng người, khí chất thanh tao, xinh đẹp như thần nữ, làm sao có thể để cho người ta không động tâm, huống hồ này còn là thê tử của mình.
Dù cho lúc này hữu danh vô phận, nhưng Hứa Vô Chu cũng không hy vọng nàng cho rằng mình làm hết thảy đều là dối trá.
...
- Công tử!
Thạch Mị thấy Hứa Vô Chu một mực ngồi ở trên xích đu ngóng nhìn tinh không, nàng mang tới một bộ áo lông, khoác trên người Hứa Vô Chu.
Hứa Vô Chu nhìn nữ tử kiều mị khêu gợi này, không thể không thừa nhận nàng rất xứng chức. Mấy ngày qua, luôn dựa theo yêu cầu của hắn làm việc đàng hoàng.
- Mấy ngày trước ngươi nói giá trị, hiện tại có thể bày ra không.
Hứa Vô Chu nghĩ đến một việc, hỏi Thạch Mị.
- Công tử tùy thời có thể.
Thạch Mị cắn răng nói.
- Công tử muốn ở chỗ này sao?
Nhìn Thạch Mị lại đưa tay về phía dây lụa, Hứa Vô Chu không nhịn được nghĩ tới cảm xúc tiêu hồn lúc trước, máu mũi lại muốn tràn ra. Thế nhưng ngay ở chỗ này cũng được sao? Hứa Vô Chu cảm thấy tim mình run rẩy, thật đúng là không dám chơi kích thích như thế.
Mẹ nó!
Mình là người hiện đại, lại không phóng khoáng bằng nàng, mất mặt!
Nhưng nhìn Thạch Mị muốn giải khai dây lụa, hắn tranh thủ thời gian nói:
- Ngươi nói giá trị của ngươi không chỉ là sắc đẹp, mấy ngày sau mới có thể chứng minh, hiện tại được chưa?
Hứa Vô Chu cũng không phải Thánh Nhân, nội tâm cũng có chút ý nghĩ. Nhưng vừa trêu chọc Tần Khuynh Mâu xong liền làm chuyện này thì có chút không thích hợp.
Trọng yếu nhất là, Tần Khuynh Mâu còn ở trong viện, cách mấy chục mét mà thôi.
Bất quá!
Không thể bị Thạch Mị hạ thấp, về sau ta nhất định để cho ngươi biết sự lợi hại của ta.
Thạch Mị thấy Hứa Vô Chu không phải ý tứ này, nàng ra vẻ trấn tĩnh, nhưng gương mặt như lửa đốt.
Cố gắng lắng lại cảm xúc, lúc này mới mở miệng, chỉ là thanh âm rung động đại biểu cho nàng còn chưa bình phục:
- Là ta hiểu lầm.
Thạch Mị thẹn thùng, để hắn nhịn không được bật cười. Còn tưởng mình thua triệt để, nguyên lai chỉ là một con hổ giấy.
- Ta có thể liên thông U Minh Địa Ngục. Giá trị này, không biết có hữu dụng với công tử hay không.
Thạch Mị trả lời.
Hứa Vô Chu đứng bật dậy, nhìn chằm chằm Thạch Mị, nội tâm rung động, không dám tin nói:
- Ngươi có thể liên thông U Minh Địa Ngục?