Bị Hứa Vô Chu nhìn chăm chú, Thạch Mị ngừng thu thập chén trà, an tĩnh đứng ở nơi đó chờ đợi.
Quả nhiên, nàng nghe Hứa Vô Chu nói:
- Vừa rồi ta nói, cũng không phải giả. Ngươi và phụ thân ngươi có phải diễn kịch hay không, ta không để ý. Bất quá ngươi đã làm thị nữ của ta, vậy thì phải có trách nhiệm thị nữ, trước khi ta chết, ngươi có ý nghĩ gì cũng phải nhịn.
- Ta nói ta không có ý nghĩ, công tử cũng sẽ không tin. Ta sẽ chứng minh giá trị của mình, để công tử tín nhiệm.
Thạch Mị trả lời Hứa Vô Chu.
- Làm sao chứng minh?
Hứa Vô Chu hỏi Thạch Mị.
Thạch Mị cũng không giải thích, nàng đi đến trước mặt Hứa Vô Chu. Lập tức kéo dây lụa, nàng mặc là một bộ váy liền áo, dây lụa rút ra, trong nháy mắt, quần áo trơn mềm trượt xuống, tản mát ở trên mặt đất, bên trong không một mảng vải che thân.
Bộ ngực căng tròn, hai núm *** đỏ hồng nhô cao, cái bụng bằng phẳng không chút mỡ thừa, phía dưới nữa là khu vực thần bí với thảm lông đen mượt, gò mu nhô cao phối hợp với hai bắp đùi thon dài trắng nõn, quả thật là hoàn mỹ không thể tả.
Hứa Vô Chu chỉ thấy miệng đắng lưỡi khô, giờ khắc này hắn cảm thấy trong lỗ mũi của mình hơi nóng.
- Ta trở thành thị nữ để cầu sống, giao dịch công bằng, nếu công tử muốn, tùy thời có thể.
Thạch Mị đứng ở đó, hết thảy thân thể bày ra không thể nghi ngờ.
Hứa Vô Chu là thiếu niên, làm sao chống đỡ được hình ảnh như vậy, hắn có chút ngửa đầu, sợ trong lỗ mũi thật có máu chảy ra.
- Như vậy có thể chứng minh một chút giá trị của mình hay không?
Ngữ khí của Thạch Mị vẫn bình thản.
Móa!
Hứa Vô Chu nhìn quả đào chín muồi trước mặt, hắn rất muốn trực tiếp xách thương lên ngựa.
- Ngươi cho rằng ta là người tốt, sẽ ra vẻ buông tha ngươi?
Hứa Vô Chu hỏi.
- Thạch Mị chưa từng nghĩ tới người có thể bò lên giường khuê mật của thê tử, có thể ở đêm đại hôn đi thanh lâu sẽ là người tốt lành gì. Nếu công tử không có những hành vi này, Thạch Mị há sẽ lấy sắc đẹp đến làm điều kiện cầu sinh.
Thạch Mị nói.
Hứa Vô Chu nghe hiểu, đại khái ý tứ là biết ngươi háo sắc, cho nên mới sắc dụ ngươi. Nếu đổi thành người khác, ta làm như vậy khẳng định không thành công. Nàng đây là đang khen hắn, hay mắng hắn đây?
- Ngươi thật không sợ ta muốn làm gì thì làm?
Hứa Vô Chu đứng dậy, đi đến trước mặt Thạch Mị, đưa tay vuốt ve xoa nắn bầu ngực mềm mại căng tròn của nàng. Sau đó từ từ đưa xuống bụng dưới bóng loáng, ngón tay đảo qua thảm lông mao mịn màn, cuối cùng đặt ở dưới khe suối thần thánh kia.
- Uhm…
Thạch Mị không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ, nhưng quật cường nói:
- Công tử thử một chút thì biết ta lời nói là thật là giả.
Giờ khắc này Hứa Vô Chu thật cảm thấy mình sắp nhịn không được, ngón tay chen vào giữa hai khe thịt trinh nguyên, khảy nhẹ viên âm *** bởi vì kích thích mà đã có chút nhô cao kia.
Thạch Mị dù sao cũng là hoàng hoa khuê nữ, làm sao chịu nổi kích thích như vậy, thân thể nhịn không được run rẩy, từ trong khe suối, ái dịch đã bắt đầu lan tràn.
Mẹ nó! Hổ không gầm ngươi tưởng rừng xanh vô chủ sao?
Nhưng ngay ở đại sảnh, bên ngoài Tần Khuynh Mâu và Tần Vân Kiệt còn chờ, bộ dáng phóng khoáng một bộ mặc cho quân muốn làm gì thì làm kia, để trái tim của Hứa Vô Chu nhảy mạnh.
Hứa Vô Chu hít sâu một hơi, cố đè xuống cảm xúc, thu tay lại, nhưng ở trước đó còn cố vớt vác bóp thêm một cái, sau đó nhặt quần áo trên đất lên:
- Mặc quần áo vào đi.
Hắn cũng không phải Thánh Nhân gì, thế nhưng không đến mức không để ý thời gian địa điểm làm loạn, bên ngoài chính thê còn đang chờ. Ăn vụng, cũng phải né tránh một chút không phải sao?
Ngươi chờ, ban đêm trời tối người yên, ngươi chớ có đóng chặt cửa phòng, ngươi còn tưởng ta sẽ nhịn được sao?
Thạch Mị mặc quần áo, khuôn mặt còn ửng hồng vì kích thích, đứng ở đó nói:
- Công tử sẽ tín nhiệm ta. Bởi vì ta không chỉ có chút giá trị ấy.
- Ta đáp ứng sẽ che chở ngươi, trước khi ngươi phản bội ta, cái này không có vấn đề gì. Ta có tín nhiệm hay không, đối với ngươi trọng yếu như vậy sao?
Hứa Vô Chu hỏi.
- Ai không muốn sống tốt hơn? Một thị nữ được tín nhiệm và một thị nữ không được tín nhiệm, làm sao có thể so sánh?
Thạch Mị nói.
Hứa Vô Chu cũng không tiếp tục cái đề tài này:
- Ngươi nói ngươi không chỉ có chút giá trị ấy, còn có giá trị gì nữa?
- Ba ngày sau, ta tự mình chứng minh cho ngươi.
Thạch Mị nói.
- Hiện tại không thể chứng minh?
- Mấy ngày trước vì tránh né ma trảo của đám người Tạ Quảng Bình, ta đã sử dụng năng lực một lần, hiện tại tạm thời không cách nào vận dụng.
Thạch Mị nói.
Lời này để hắn tò mò, chẳng lẽ Thạch Mị còn có năng lực đặc thù gì sao? Chỉ là lúc này nàng nói không cách nào vận dụng, chỉ có thể coi như thôi.
- Về sau hết thảy đều do ngươi quản lý. Ngươi nói đúng, ta không phải quân tử, dù ta rất muốn nói vừa rồi thủ đoạn của ngươi không có hiệu quả với ta, nhưng không thể không thừa nhận, ta tin tưởng ngươi mấy phần.
Hứa Vô Chu nói.
- Đa tạ công tử!
Thạch Mị khom người nói.
Nhìn bóng lưng rời đi của Thạch Mị, nghĩ đến cảm xúc mềm mại co giãn vừa rồi, lỗ mũi của Hứa Vô Chu lại nóng lên, lần này thật có máu mũi chảy ra.
- Mẹ nó ! Chờ ta tìm một cơ hội báo thù, để cho ta đổ máu, chẳng lẽ ta không thể để cho ngươi đổ máu sao?
Hứa Vô Chu ngửa đầu, nghĩ thầm khí huyết cường đại cũng không tốt.
...
- Lỗ mũi của ngươi làm sao thế?
Tần Khuynh Mâu thấy trên mũi Hứa Vô Chu có vết máu hỏi.
- A! Vừa rồi không cẩn thận va vào cánh cửa, không có việc gì, một chút vấn đề nhỏ, ngươi không cần đau lòng.
Trong lòng Hứa Vô Chu có chút chột dạ, nhưng ngoài miệng lại nghiêm trang nói.
- Tìm lý do cũng không tìm cái đáng tin cậy sao.
Tần Vân Kiệt bị Hứa Vô Chu đánh một trận, đang có một bụng tính tình, lúc này nhịn không được châm chọc.
- Ai nha, em vợ không tệ lắm. Vừa mới chỉ điểm ngươi một chút, hiện tại liền đứng dậy? Nghỉ ngơi tốt rồi sao, vậy ta lại chỉ điểm ngươi một phen.
- Không không... Tỷ...
Sắc mặt của Tần Vân Kiệt kịch biến, vừa định nói gì, chỉ thấy nắm đấm của Hứa Vô Chu đập tới, hắn gấp giọng gọi tỷ tỷ xin giúp đỡ, nhưng Hứa Vô Chu nơi nào sẽ cho hắn cơ hội.
Thấy Tần Vân Kiệt nằm trên đất lần nữa, Hứa Vô Chu hài lòng vỗ tay:
- Thực lực của em vợ còn có không gian tăng lên, yên tâm, về sau ta sẽ dạy ngươi thật tốt.
-...
Tần Vân Kiệt không muốn sống nữa.
Không để ý tới Tần Vân Kiệt, Hứa Vô Chu nhìn về phía Tần Khuynh Mâu:
- Ta nói rồi, vấn đề của Tần gia không phải vấn đề, hiện tại giải quyết. Ngươi đáp ứng cân nhắc sinh hoạt sau khi cưới của chúng ta, có phải nên thực hiện một chút hay không?
Tần Khuynh Mâu nghe Hứa Vô Chu nói, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ. Bất quá nội tâm nhiều hơn mấy phần cảm động, vừa rồi Triệu Thân đến, chứng minh chuyện này có bóng dáng của Hứa Vô Chu. Cái này cũng nói rõ nguy cơ của Tần gia, thật được hắn giải quyết rồi.
- Ngươi đáp ứng ta, sẽ không đổi ý chứ.
Hứa Vô Chu nói.
- Ta nói sẽ suy nghĩ một chút, thế nhưng không có nói nhất định phải đáp ứng. Hiện tại ta đã suy nghĩ kỹ, chúng ta cứ duy trì tình huống trước kia sẽ tốt hơn.
Bên tai của Tần Khuynh Mâu nóng lên, nếu không phải quen thuộc Hứa Vô Chu vô sỉ, nàng thật tìm không ra lý do vô sỉ như vậy.
- Ngươi thay đổi!
Hứa Vô Chu nhìn Tần Khuynh Mâu, nội tâm nhịn không được bi thương:
- Ai làm hư nữ tử thuần khiết kia rồi.
Nhìn thấy sắc trời không còn sớm, Hứa Vô Chu thở nhẹ ra một hơi:
- Ta đưa ngươi về Tần phủ.
Tần Khuynh Mâu nhìn Hứa Vô Chu hỏi:
- Lần trước ngươi hỏi ta có nguyện ý cùng ngươi ở bên ngoài hay không?
- A?
Hứa Vô Chu không hiểu nhìn Tần Khuynh Mâu, lần trước không phải nàng cự tuyệt rồi sao.
- Ta vẫn chưa thích ngươi, không cách nào chân chính làm thê tử của ngươi. Nhưng ta muốn lý giải ngươi một chút, có lẽ những năm này ngươi một mực mang theo mặt nạ, ta cũng một mực mang theo mặt nạ, ta muốn thử xem, có thể lấy xuống mặt nạ của ta và mặt nạ của ngươi hay không.
Tần Khuynh Mâu nhìn Hứa Vô Chu nói.
- Ừm?
Hứa Vô Chu sửng sốt, Tần Khuynh Mâu đây là ý gì? Nguyện ý cùng hắn ở chung?
- Một mình ngươi ở trong tòa nhà lớn như vậy, sẽ thiếu chút sinh cơ.
Tần Khuynh Mâu lại nói.
- Nếu nói ở cùng một nhà cũng coi như một loại sinh hoạt sau khi cưới mà nói, vậy coi như ta hoàn thành lời hứa trước đó đáp ứng ngươi.
Lần này, Hứa Vô Chu thật xác định ý tứ của Tần Khuynh Mâu. Nhìn nữ tử trước mặt xinh đẹp không gì sánh được, tản ra khí tức thư hương nhã nhặn, trong lòng Hứa Vô Chu lại sinh ra cảm giác mừng rỡ.
Hứa Vô Chu có chút mất mặt, làm một nam nhân cặn bã, thế mà vợ cho ngần ấy ngon ngọt đã làm hắn mừng rỡ.