Tạ gia!
- Một tòa nhà mà thôi, không cần tức giận như vậy. Tạ gia ta ở thành nam có một tòa nhà, Thạch gia các ngươi ở lại đó trước đi!
Gia chủ Tạ gia Tạ Đào an ủi Thạch Thịnh.
- Tạ ơn Tạ huynh!
Thạch Thịnh hồi đáp.
Tạ Đào gật đầu, ánh mắt nhìn về phía gia chủ hai nhà Mao Lý.
- Quá ngoài ý muốn rồi, một con rể phế vật lại giết được Lâm Uyên, Tạ gia ta cũng tổn thất nặng nề.
Nếu là lúc trước, hai nhà Mao Lý còn ước gì Tạ gia chết một Tiên Thiên cảnh. Nhưng bây giờ lợi ích của ba nhà liên hợp, tự nhiên không nguyện ý thực lực bên mình suy yếu.
- Tạ huynh nén bi thương. Hiện tại trọng yếu nhất là, làm sao diệt Tần gia. Kế hoạch hai nhà Mao Lý chúng ta chia cắt Tần gia thất bại, ngược lại còn tổn thất nặng nề. Mà Tần gia lần này lại có Triệu Thân trợ giúp, tăng thêm Hứa Vô Chu, bên bọn hắn cũng có ba Tiên Thiên cảnh, không dễ đối phó!
- Sớm biết như vậy, thì ngay từ đầu nên không để ý tổn thất, ba nhà chúng ta cường công Tần gia, liên hợp diệt sát hắn.
Gia chủ Mao gia Mao Chấn cả giận nói.
- Đừng nói lời ngu xuẩn như vậy, liều mạng với Tần gia, mặc dù giải quyết Tần gia không có vấn đề gì, nhưng ba nhà chúng ta cũng tổn thất không nhỏ. Lâm An Thành không chỉ có ba nhà chúng ta, Lâm gia, Hoàng gia một mực trung lập, ngươi cho rằng bọn hắn không có răng sao?
Tạ Đào nói.
- Vậy làm sao bây giờ?
Mao Chấn nói.
- Tiếp tục như vậy nữa, ba nhà chúng ta cũng không phải đối thủ của Tần gia.
- Phía sau chúng ta có người, ngươi lo lắng cái gì?
Tạ Đào nói.
- Thế nhưng người sau lưng chúng ta không dám trực tiếp ngoi đầu lên, chỉ dám núp ở phía sau. Bằng không bọn hắn xuất thủ, đã sớm quét ngang Lâm An, ai có thể ngăn cản?
Lý Vong Phong phàn nàn nói.
Tạ Đào trầm mặc:
- Lâm An Thành đặc thù, bọn hắn không dám tùy ý xuất hiện. Bất quá âm thầm ra tay một hai lần, lại không có vấn đề.
Ánh mắt của Lý Vong Phong sáng lên:
- Hai vị đại nhân kia muốn xuất thủ?
- Hứa Vô Chu chết chắc!
Tạ Đào nói.
- Hắn và Tần Khuynh Mâu chết, như vậy con đường chúng ta chấp chưởng Lâm An Thành sẽ không bị người ngăn cản.
Một câu kia để Lý Vong Phong và Mao Chấn cười như hoa, hai vị kia nắm giữ kiếm ý, lại là cường giả Tiên Thiên cảnh, bọn hắn xuất thủ, Hứa Vô Chu hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Quân Thiên Giáo, cổ giáo trấn áp một phương, đệ tử trong môn phái đều tu chiến kỹ bí pháp, viễn siêu Tiên Thiên cảnh của Lâm An Thành. So với bọn hắn, Tiên Thiên cảnh ở Lâm An Thành chỉ là người quê mùa.
- Chỉ là ta có một điểm lo lắng, binh khí của Tần Lập đột nhiên có võ ý tẩm bổ, sau lưng hắn có phải cũng có cường giả Tiên Thiên cảnh nắm giữ võ ý hay không?
Mao Chấn nói.
- Có khả năng này, hai vị đại nhân phỏng đoán, là có cổ giáo lựa chọn Tần gia. Nhưng cái này không phải chúng ta có thể xen vào, Quân Thiên Giáo sẽ giải quyết vấn đề này. Bọn hắn cũng không dám đứng ở ngoài sáng, như vậy... Lâm An Thành giao phong, vẫn phải nhìn chúng ta.
Tạ Đào nói.
- Ngược lại các vị phải chú ý một chút, chúng ta tập sát Hứa Vô Chu, chỉ sợ bọn hắn cũng sẽ tập sát chúng ta. Bất quá chỗ tốt duy nhất là, chúng ta đều là gia chủ của lục đại thế gia, tập sát chúng ta, lực ảnh hưởng quá lớn, các cổ giáo không dám làm loạn. Về phần Hứa Vô Chu, chỉ là người cô đơn, chết nhiều nhất mọi người chỉ nghị luận một chút. Đến lúc đó, chúng ta thừa nhận chúng ta làm là được.
Tạ Quảng Bình ở một bên âm tàn nói:
- Có thể xin hai vị đại nhân chém Hứa Vô Chu thành muôn mảnh, phế Tần Khuynh Mâu, để nàng còn sống được không.
- Hồ nháo! Đến lúc nào rồi, ngươi còn nghĩ nữ sắc.
Tạ Đào cả giận nói.
- Hai vị đại nhân làm việc như thế nào, còn cần ngươi phân phó sao?
Tạ Quảng Bình cắn răng, nghĩ nghĩ cuối cùng không nói gì nữa.
Thạch Thịnh ở một bên, lúc này cười nói:
- Một nữ nhân mà thôi, Tạ hiền chất không cần để ý. Chờ hai hài nhi của ta trở về, để bọn hắn tìm cho ngươi một chút là được.
Tạ Quảng Bình nhìn Thạch Thịnh, đột nhiên nhớ tới Thạch Mị hắn còn chưa đắc thủ, không nhịn được muốn hỏi Thạch Mị ở nơi nào.
Nhưng hắn còn chưa hỏi, đã nghe Thạch Thịnh nói:
- Bất quá nói đến hai hài nhi kia của ta, không biết hiền chất phái bọn hắn đi đâu, còn bao lâu nữa thì trở về. Lấy tình huống bây giờ của Thạch gia, ta cũng hi vọng bọn chúng sớm ngày trở về hỗ trợ.
Tạ Quảng Bình bị Thạch Thịnh nhìn, hắn cố giả ra vẻ tùy ý, ánh mắt không đối mặt với Thạch Thịnh:
- Được rồi, ta sẽ phái người đi thông tri bọn hắn mau chóng trở về, chỉ là bọn hắn đi địa phương có chút xa, sợ còn cần một chút thời gian.
Tạ Quảng Bình tiếp tục ẩn giấu tin tức Thạch Hạo Thạch Sâm bỏ mình, thời điểm ba nhà trù bị kế hoạch diệt trừ Hứa Vô Chu, hắn không muốn phức tạp, hơn nữa còn phải lợi dụng Thạch gia, hết thảy cầu ổn.
Nếu trong lòng Thạch Thịnh không có gai, hắn sẽ không suy nghĩ nhiều. Nhưng có Hứa Vô Chu nhắc nhở, lại nhìn thần sắc của Tạ Quảng Bình, sơ hở trăm chỗ, trong lòng Thạch Thịnh có chút bi ai:
- Chẳng lẽ... Hai hài nhi của ta thật chết ở trong tay hắn sao?
Thạch Thịnh cũng không nói nữa, hắn sẽ phái người thăm dò, Thạch Hạo Thạch Sâm có phải thật bị Tạ Quảng Bình phái đi hay không.
Tạ Quảng Bình thấy Thạch Thịnh không hỏi, hắn cũng thở dài một hơi, nhưng không biết thần sắc của hắn cũng rơi vào trong mắt Thạch Thịnh.
Lúc này Tạ Quảng Bình nghĩ đến là, hai vị đại nhân xuất thủ, Hứa Vô Chu thiên đao vạn quả.
Hứa Vô Chu rất mạnh, nhưng mạnh thì thế nào? Tiên Thiên cảnh nắm giữ kiếm ý, thực lực viễn siêu Tạ Lâm Uyên. Hứa Vô Chu chỉ là một Hậu Thiên cửu trọng, coi như đạt tới Tiên Thiên cảnh thì thế nào?
Hai vị đại nhân ở trong cổ giáo cũng là đệ tử kiệt xuất, cổ giáo truyền thừa xa xưa, đệ tử viễn siêu người tu hành bình thường, Hứa Vô Chu xuất thân bần hàn, làm sao so sánh với bọn hắn?
Thúc thúc của hắn Tạ Lâm Uyên, lúc trước cùng một vị giao thủ qua, trong vòng ba chiêu liền thua.
Lần này hai người bọn họ xuất thủ, Hứa Vô Chu nhất định chết ở dưới kiếm. Chỉ đáng tiếc... Tần Khuynh Mâu. Nữ tử này một mực để hắn thèm nhỏ dãi.
...
Hứa Vô Chu đương nhiên không biết bọn người Tạ Đào kế hoạch giết hắn, hơn nữa không biết xuất thủ sẽ là hai đệ tử cổ giáo nắm giữ kiếm ý!
Hiện tại hắn thấy, cường giả trong Lâm An Thành có thể uy hiếp được hắn không nhiều, coi như Tạ Đào xuất thủ, mình đánh không lại cũng có thể đào tẩu.
Thương lượng với Triệu Thân một lúc, Hứa Vô Chu đưa mắt nhìn Triệu Thân rời đi.
Nhìn Triệu Thân lưu lại năm ngàn lượng, nghĩ đến Tần Lập lại cho một vạn lượng. Về sau mỗi tháng hợp tác chia lãi, đột nhiên hắn trở nên có tiền.
Lại đánh tan khí diễm của ba nhà Tạ Mao Lý, về sau ở Lâm An Thành trải qua không phải sẽ rất thoải mái dễ chịu sao.
Ừm!
Chỉ là cô vợ trẻ kia không góp sức, để sinh hoạt hoàn mỹ này có chút khiếm khuyết.
Hứa Vô Chu đang nghĩ đến những thứ này, liền thấy Thạch Mị đi tới, thu hồi chén trà Triệu Thân đã dùng qua, đồng thời rót thêm trà cho Hứa Vô Chu.
Hứa Vô Chu nhìn Thạch Mị, nàng mặc váy liền áo, dáng người bay bổng hiển lộ không thể nghi ngờ, chân trắng tay trắng, đều lộ ra cực kỳ mê người.
Đây là một nữ nhân thục mị diễm lệ, rất động lòng người.