Võ Ánh Tam Thiên Đạo

Chương 64: Ta không quan tâm

Chương Trước Chương Tiếp

- Các ngươi có phải đang diễn trò hay không, ta không quan tâm.

Hứa Vô Chu ngăn cản Tần Vân Kiệt, nhìn Thạch Thịnh và Thạch Mị nói.

- Diễn kịch cũng được, thật cũng được, ta xác thực thiếu người giúp ta thu thập tòa nhà này, ngươi đã nguyện ý, vậy ta dùng ngươi thì đã làm sao.

Tần Khuynh Mâu và Tần Vân Kiệt đều nhìn Hứa Vô Chu, không rõ Hứa Vô Chu có ý gì.

Hứa Vô Chu nhìn Thạch Thịnh, mở miệng nói:

- Nếu ngươi nguyện ý phụ thuộc ta, hoặc Tần gia, ta đồng dạng cũng tiếp nhận. Mặc kệ ngươi và ba nhà Mao Lý Tạ liên lụy sâu bao nhiêu.

Thạch Thịnh hít sâu một hơi, nhìn Hứa Vô Chu hỏi:

- Vì sao?

- Lòng dạ của ta trời sinh rộng lớn. Huống chi giữa chúng ta đừng nói mối thù truyền kiếp không lớn, xem như thật rất lớn, thì tính sao?

Hứa Vô Chu nhìn Thạch Thịnh nói.

- Nếu như Thạch Mị nói là thật, thì không cần phải nói. Nếu như nói, cha con các người tình thâm, là diễn kịch cho ta xem, vậy các ngươi liền thành thành thật thật diễn, diễn tốt, đó chính là thật. Bởi vì ta được lợi ích thực tế là thật.

Về phần các ngươi có tâm tư gì, trước khi ta chết thì đều là ảo ảnh, nếu Thạch Mị dám làm chuyện gì, ta cũng không quản nhiều, chỉ tới Thạch gia các ngươi, đồ sát sạch sẽ là được.

Cho nên, nếu các ngươi diễn kịch, thì phải diễn thật tốt, trừ khi có thể nhất kích tất sát ta.

Thế nhưng ta cảm thấy các ngươi không có cơ hội. Như vậy ta quan tâm các ngươi nói thật giả làm gì?

Nói đến đây, Hứa Vô Chu mỉm cười nhìn Thạch Thịnh Thạch Mị nói:

- Ta chỉ biết chơi tuyệt sát, sẽ không chơi thăm dò, cho nên nếu các ngươi thật diễn kịch, thì chỉ có một cơ hội duy nhất.

- Ta không nói dối, về sau ngươi sẽ biết. Huống chi, ta nói ta có thể chứng minh giá trị của mình, đến lúc đó công tử cũng sẽ biết.

Thạch Mị nói.

- Không quan trọng!

Hứa Vô Chu cười cười, nhìn Thạch Thịnh nói.

- Chỉ cần đủ cường đại, vậy thì có thể trấn áp hết thảy dị nghị và ý đồ xấu. Thạch gia chủ, ngươi nói có đúng hay không? Cho nên mặc kệ Thạch gia và Tạ gia liên lụy bao sâu, đáng tin cỡ nào. Chỉ cần ngươi nguyện ý phụ thuộc Tần gia hoặc ta, ta đều có thể thu lưu, như thế nào? Cần cân nhắc hay không? Ngươi đáp ứng, tòa nhà này trả lại ngươi thì đã sao.

Tần Vân Kiệt và Tần Khuynh Mâu nghe Hứa Vô Chu nói, nhìn thiếu niên mỉm cười trước mặt, cảm xúc không hiểu.

Hắn lại có lòng dạ như vậy, hào khí tự tin như thế?

Sắc mặt của Thạch Thịnh lại âm trầm bất định, bất quá nghĩ đến thực lực của ba nhà Tạ Mao Lý, hắn hừ một tiếng đi ra ngoài. Ở giữa hai phe, hắn vẫn lựa chọn ba nhà Tạ Mao Lý.

Hứa Vô Chu cười cười, đây là chuyện trong dự liệu:

- Thạch gia chủ đi ra cánh cửa này thì không nên hối hận, không chỉ mất tổ trạch, còn có thể đi lầm đường. Tỉ như, Tạ gia cũng sẽ không thật coi Thạch gia là người một nhà.

- Ngươi có ý gì?

Thạch Thịnh hỏi.

- Hai đứa con trai kia của ngươi đã rất lâu không gặp rồi nha.

Hứa Vô Chu từ thái độ của Thạch Thịnh liền rõ ràng, hắn không biết nhi tử chết ở trong tay mình, nói cách khác Tạ Quảng Bình không có nói với hắn.

- Ngươi muốn nói cái gì?

Thạch Thịnh hỏi.

- Chính là có một lần ta ngẫu nhiên nhìn thấy, Tạ Quảng Bình và hai nhi tử của ngươi bởi vì một chút lợi ích phân chia không đồng đều, Tạ Quảng Bình trong cơn tức giận đánh chết hai đứa con trai của ngươi.

Hứa Vô Chu cười nói.

- Ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi sao?

Thạch Thịnh khẽ nói.

- Ta chỉ nói cho ngươi một tiếng, tin hay không tùy ngươi. Nếu ngươi không tin, lần này đi Tạ gia, có thể hỏi Tạ Quảng Bình một chút, xem hắn có thể nói ra cụ thể không?

Hứa Vô Chu nói.

Thạch Thịnh có dự cảm bất tường, Thạch Hạo Thạch Sâm quá lâu không có tin tức, chẳng lẽ thật chết rồi? Chỉ là Tạ Quảng Bình lại hỗn trướng như thế nào, cũng không thể vì một chút lợi ích mà giết Thạch Hạo Thạch Sâm, tác dụng của Thạch gia hắn đối với Tạ gia, trọng yếu hơn một chút lợi ích nha.

- Là ngươi giết bọn hắn?

Ánh mắt của Thạch Thịnh đỏ như máu nhìn Hứa Vô Chu. Hứa Vô Chu nói bọn hắn bỏ mình, nếu bọn hắn thật bỏ mình, vậy khả năng Hứa Vô Chu giết lớn nhất. Bằng không hắn làm sao biết được?

- Ngươi cảm thấy lấy quan hệ của chúng ta bây giờ, ta giết mà nói, cần không thừa nhận sao? Nhiều một ít cừu hận mà thôi, ngươi nghĩ ta quan tâm?

Hứa Vô Chu cười nhạo nhìn Thạch Thịnh.

- Dù ta nói láo vô số lần, nhưng ở trước mặt ngươi, ta cần nói láo sao? Ngươi quá đề cao mình. Ta chỉ nói cho ngươi một sự thật, ngươi tin hay không đều không có ảnh hưởng quá lớn.

Hứa Vô Chu nhìn Thạch Thịnh nói.

Sắc mặt Thạch Thịnh lúc xanh lúc đỏ, nhìn Hứa Vô Chu không nói một lời.

- Không tin, ngươi cứ đi thăm dò Tạ Quảng Bình một chút. Xem hắn có thể nói ra tung tích của con trai ngươi hay không, nếu hắn thật quang minh lỗi lạc, không phải hắn giết, thì sợ cái gì?

Hứa Vô Chu nhìn Thạch Thịnh nói.

- Lập lại lần nữa, bằng vào thực lực thân phận của ta hiện tại, cần gạt một người như ngươi? Buồn cười!

Thạch Thịnh bị mỉa mai nhưng không có cảm giác khó xử, chỉ nghĩ hai đứa con trai của mình có phải thật đã chết rồi hay không.

- Đi!

Thạch Thịnh dẫn người rời đi, hắn chuẩn bị đi dò xét Tạ Quảng Bình một chút. Hứa Vô Chu nói rất đúng, lấy thực lực chém giết Tiên Thiên cảnh, xác thực không cần nói dối hắn, bởi vì Hứa Vô Chu cần sợ hắn sao?

- Thật không biết nghĩ như thế nào, nếu ta giết con của ngươi, còn có thể chủ động nói ra. Một chút trí tuệ cũng không có, khó trách bị Tạ gia đùa bỡn ở trong lòng bàn tay. Ngươi cũng xứng để cho ta nói dối?

Hứa Vô Chu nhìn bóng lưng của Thạch Thịnh mỉa mai.

Thanh âm của Hứa Vô Chu truyền đến trong tai Thạch Thịnh, rất chói tai, nhưng hắn làm như không nghe thấy.

Lúc này ánh mắt của Hứa Vô Chu mới chuyển tới trên người Thạch Mị:

- Đứng lên đi! Tòa nhà này hiện tại trống rỗng, ngươi đã quen thuộc, vậy thì ngươi đến bố trí đi.

- Vâng!

Thạch Mị đáp, khom người đứng ở một bên, nàng là một nữ tử thân hình hoàn mỹ, đứng ở đó có một loại thành thục phong tình.

Tần Vân Kiệt nhìn thoáng qua, cảm giác rất không thoải mái. Thái độ của Thạch Mị như thế, không phải là mặc cho quân hái sao. Hứa Vô Chu háo sắc như vậy, hôm nay sợ là sẽ làm một vài chuyện quá phận.

Nhưng hắn là phu quân của tỷ tỷ, thân là em vợ làm sao có thể nhịn.

- Thạch gia sẽ đưa tới 3000 lượng, liền dùng số tiền kia bố trí tòa nhà đi.

Hứa Vô Chu lại phân phó một câu, mặc dù 3000 lượng có thể mang cho hắn không ít chất lỏng màu đỏ. Nhưng người không thể chỉ truy cầu thực lực, thực lực cường đại cũng là vì sinh hoạt thoải mái dễ chịu, tự do.

Thế là Hứa Vô Chu lấy thiết trí mà những ngày này ở sòng bạc Triệu gia ngẫu nhiên vẽ vẽ, đưa cho Thạch Mị nói.

- Dựa theo những phong cách này bố trí.

Thạch Mị nghi hoặc tiếp nhận, thấy Tần Vân Kiệt trợn mắt nhìn nàng, lại thấy Tần Khuynh Mâu thanh lãnh đứng đó. Thạch Mị né tránh, nàng biết ba người muốn nói chuyện riêng.

- Ngươi có để tỷ ta vào mắt sao?

Tần Vân Kiệt thấy Thạch Mị rời đi, liền cả giận nói.

Hứa Vô Chu nhìn Tần Khuynh Mâu một chút, đưa tay muốn nắm tay Tần Khuynh Mâu, lại bị nàng tránh đi.

Hứa Vô Chu nhún vai nói:

- Các ngươi sẽ không thật cho rằng ta háo sắc lưu nàng lại đấy chứ?

- Chẳng lẽ ngươi còn có mục đích khác?

Tần Vân Kiệt nói.

- Coi như nàng nói là thật, ngươi thương hại cứu nàng? Nhưng dù như vậy, ngươi cũng là bởi vì dung mạo của nàng đẹp mắt.

- Không có đầu óc, suy nghĩ chuyện luôn đơn giản như vậy.

Hứa Vô Chu nhìn Tần Vân Kiệt nói.

- Thế lực Bba nhà Tạ Mao Lý ở Lâm An Thành thâm căn cố đế, rất nhiều thế lực phụ thuộc bọn hắn, lúc trước trong các thế lực chèn ép Tần gia cũng có bọn hắn. Hiện tại Tần gia đảo khách thành chủ, trở thành một phương cường thế. Rất nhiều thế lực cho dù có tâm quy thuận Tần gia, thế nhưng lúc trước có khoảng cách, làm cho bọn hắn chỉ có thể đứng ở bên ba nhà Tạ Mao Lý.

Nhưng bây giờ ta tiếp nhận Thạch Mị, thậm chí nguyện ý tiếp nhận Thạch gia. Vậy sẽ cho ngoại nhân một ấn tượng Tần gia lòng dạ rộng lớn.

Những người có tâm quy thuận Tần gia kia, sẽ không còn e ngại nữa, như vậy đã suy yếu ba nhà, lại tăng mạnh Tần gia.

Mưu đồ nhất tiễn song điêu, lại bị ngươi coi thành háo sắc.

Khuynh Mâu, ngươi vốn thông minh, không nên bị đệ đệ ngu ngốc của mình lừa gạt.

Tần Khuynh Mâu hoài nghi nhìn Hứa Vô Chu nghĩ:

- Là thế này sao? Thế nhưng vì sao ta vẫn cảm giác ngươi là bởi vì sắc đẹp của Thạch Mị nhỉ?

Hứa Vô Chu bị Tần Khuynh Mâu nhìn chằm chằm, lòng có chút chột dạ, hắn tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác, nói với Tần Vân Kiệt:

- Tu vi yếu như vậy, tương lai làm sao kế thừa Tần gia, đến, ta chỉ điểm ngươi một chút.

Tiểu tử này, dám làm bóng đèn, còn ở trước mặt Tần Khuynh Mâu nói xấu hắn, phải cho hắn một bài học.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 29%👉

Thành viên bố cáo️🏆️