Vài lão giả nhìn Hứa Vô Chu, một người trong đó mở miệng nói:
- Ngươi làm không ít chuyện đại nghịch bất đạo, nếu không nể tình thân phận thiếu sư nhân gian, ngươi sao có thể đứng ở đại điện này.
Hứa Vô Chu thở dài:
- Ta nghĩ Thánh Ngôn Điện gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, giữ vững sơ tâm, cho nên nhìn thấu ta. Không ngờ, cuối cùng ta ta vẫn ứng với câu “thế nhân đều say riêng ta độc tỉnh đầy bi thương kia. Cũng đúng, nếu như vậy cũng không còn gì để nói.
Hứa Vô Chu xoay người, bóng dáng mang vài phần thê lương và cô đơn, rã rời, đi đến cửa Thánh Ngôn Điện. Vài lão giả thấy thế, nhíu mày:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây