Vũ Phong cảm thấy về sau phải rời xa Hứa Vô Chu. Hắn chỉ tìm đường chết, cũng không muốn tìm cái chết. Đi Thánh Ngôn Điện? Đùa giỡn gì! Đi Nhân Hoàng Cung còn không nguyện ý, lại đi tiếp xúc đám báo thủ vừa thối vừa cứng. Đám bảo thủ này, mở miệng đều là thánh ngôn. Trong mắt bọn họ, mình là bại hoại, là tồn tại phải bị diệt sạch. Xuất hiện trước mặt đám bảo thủ, rất có thể bị bọn họ tức sủi bọt mép, tát chết tại chỗ.
Cho dù không bị tát chết, cũng chịu không nổi tính quật cường của đám bảo thủ này. Trong Triều Ca, ai muốn trêu chọc đám tảng đá thối trong hầm cầu này. Mặt dù Tiên Thánh đáng được tôn trọng, nhưng vài vật quá mục nát, vốn nên vứt bỏ rồi. Nhưng bọn họ đều xem như chí bảo, trao đổi với bọn họ, quả thật là sao chổi đụng địa cầu.
Võ Diệu nhíu mày nói:
- Thánh Ngôn Điện, ngươi tốt nhất đừng tiếp xúc, người khác đều tránh bọn họ, ngươi lại chủ động trêu chọc bọn họ. Bị bọn họ nhắm đến, về sau ngươi sẽ không còn ngày yên ổn. Ngay cả tư thế đi dường, bọn họ cũng sẽ quản ngươi.
Hứa Vô Chu nhìn lướt qua Võ Diệu, nói:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây