Võ Ánh Tam Thiên Đạo

Chương 61: Cường giả phía sau

Chương Trước Chương Tiếp

- Tần thúc nhớ ban đêm mở yến hội.

Hứa Vô Chu nhìn gia chủ hai nhà Mao Lý rời đi, nói với Tần Lập.

- Ngươi thật cho rằng bọn họ sẽ bởi vì câu nói này của ngươi mà đối nghịch với Tạ gia.

Tần Lập hỏi Hứa Vô Chu.

- Không quan trọng, cho Tạ gia cây gai mà thôi. Tới hay không không trọng yếu, chỉ cần Tạ gia hoài nghi là được.

Tần Lập nhìn Hứa Vô Chu, có chút hoảng hốt. Hắn càng ngày càng nhìn không thấu Hứa Vô Chu, từ sau đại hôn, Hứa Vô Chu giống như biến thành người khác.

Mặc dù vẫn có rất nhiều thói hư tật xấu, nhưng làm từng sự tình đều vượt quá dự liệu của hắn. Mỗi lần nhìn như hồ nháo, nhưng lại luôn xuất hiện kỳ tích.

Hiện tại ngay cả Tiên Thiên cảnh cũng có thể chém giết, nhảy lên trở thành một trong mấy cự đầu của Lâm An Thành.

Tần Lập nhìn Hứa Vô Chu, rất muốn biết trong đầu hắn đến cùng đang suy nghĩ cái gì.

- Tần thúc nhìn ta như vậy làm gì? Hôm nay các ngươi còn rất nhiều sự tình, cứ bận bịu đi, ta sẽ không quấy rầy các ngươi.

Hứa Vô Chu nhìn thoáng qua Triệu Thân, sau đó khoát tay áo, nhàn nhã rời đi.

Thấy Hứa Vô Chu một bộ như không có chuyện gì xảy ra rời đi, không ít người hai mặt nhìn nhau, rất khó tưởng tượng đây là một thiếu niên vừa giết Tiên Thiên cảnh, tựa hồ hắn không thèm để ý chút nào, biểu hiện phong khinh vân đạm như vậy?

- Ngươi chờ chút!

Tần Khuynh Mâu hô một câu, bước nhanh đến trước mặt Hứa Vô Chu, đôi mắt sóng nước lấp lánh, môi đỏ khẽ mở.

- Ta cùng ngươi trở về.

- A... Tốt.

Hứa Vô Chu không nghĩ tới Tần Khuynh Mâu sẽ chủ động nói đi cùng, tay rất tự nhiên nắm tay Tần Khuynh Mâu, bàn tay mềm nhẵn mịn màng, để hắn nắm thật chặt.

Tần Khuynh Mâu làm sao nghĩ đến Hứa Vô Chu sẽ như thế, cảm nhận được lòng bàn tay truyền đến ấm áp, sắc mặt nàng ửng đỏ, giãy dụa muốn thoát khỏi, nhưng lại nghe Hứa Vô Chu nói:

- Tay ngươi lạnh như thế, ta giúp ngươi sưởi ấm.

- Không cần!

Tần Khuynh Mâu không quen muốn tránh ra.

- Hôm nay có người hỏi ta, ở Tần gia làm con rể có tư vị gì, có phải mỗi ngày bị chế giễu mỉa mai, cuộc sống giống như hạ nhân hay không.

Đột nhiên ngữ khí của Hứa Vô Chu có chút bi thương.

Tay của Tần Khuynh Mâu bỗng nhiên an tĩnh lại.

Trong lòng Hứa Vô Chu cười trộm, quả nhiên vờ thảm là thủ đoạn trí mạng đối phó nữ nhân, ân, thủ đoạn này về sau phải dùng với Tần Khuynh Mâu nhiều một chút.

- Đều tại ta, không chiếm được tâm của ngươi. Để cho người khác hiểu lầm, nếu chúng ta biểu hiện tương thân tương ái, ai sẽ ăn nói lung tung.

Hứa Vô Chu trầm giọng nói.

- Ai, vẫn là trách ta không có bản lãnh.

Tần Khuynh Mâu cực kì thông minh, mặc dù biết Hứa Vô Chu cố ý nói như vậy, nhưng cuối cùng vẫn không giãy dụa, nàng nghĩ đến Hứa Vô Chu ở Tần gia gặp phải, nghĩ đến Lâm An Thành nhục mạ, nghĩ thầm ở trước mặt người ngoài biểu hiện thân mật một chút, có lẽ hắn sẽ nhẹ nhàng hơn.

Nàng làm thê tử, cũng chỉ có thể làm được như vậy mà thôi.

- Tỷ, chờ ta một chút!

Tần Vân Kiệt thấy Hứa Vô Chu và Tần Khuynh Mâu rời đi, hắn tự nhiên không muốn ở bên người Tần Lập, tranh thủ thời gian hô.

Nhìn Tần Vân Kiệt chạy tới, Hứa Vô Chu thật muốn đạp chết đối phương. Không có một chút ánh mắt, chạy tới làm bóng đèn sao?

Hứa Vô Chu híp mắt, nhìn Tần Vân Kiệt hảo tâm nhắc nhở:

- Em vợ, tu vi của ngươi không được nha, ta tìm một cơ hội, sẽ chỉ điểm ngươi một chút.

Tần Vân Kiệt lập tức luống cuống, nhìn Hứa Vô Chu, vẻ mặt mờ mịt:

- Ta đắc tội hắn chỗ nào vậy?

...

Lúc này Tần Lập và Triệu Thân ở sòng bạc Triệu gia, hiện tại Triệu gia đang thu bạc nha.

Triệu gia mở sòng cho Hứa Vô Chu và Tạ Lâm Uyên, cơ hồ tất cả mọi người đều mua Tạ Lâm Uyên thắng, trận đánh cược này hắn ăn sạch tất cả con bạc.

Chỉ tiếc Triệu gia hắn xuống dốc, những con bạc kia sợ Triệu gia chung không nổi, cho nên mua không nhiều, cộng lại chỉ chừng vạn lượng.

- Triệu huynh biết Hứa Vô Chu sẽ thắng?

Tần Lập hỏi Triệu Thân.

Thần sắc của Triệu Thân cổ quái, Tần Lập lại không biết Hứa Vô Chu đã nhập đạo, không biết con rể của hắn kiếm ý mạnh mẽ, cũng không biết con rể hắn y thuật kinh người.

Hắn có thể khỏi hẳn, không phải là Hứa Vô Chu dùng y thuật trị liệu sao. Hắn làm hết thảy, đều là Hứa Vô Chu phân phó.

Bất quá Triệu Thân nhớ tới Hứa Vô Chu căn dặn, tựa hồ Hứa Vô Chu không muốn để Tần Lập biết những sự tình này.

- Con rể của Tần huynh, ta tự nhiên là tin tưởng hắn có thể thắng.

Triệu Thân cười ha ha nói.

- Triệu huynh, chúng ta hợp tác, cũng không cần nói những lời hư giả này.

Tần Lập nhìn Triệu Thân nói.

- Không phải ta coi thường Triệu huynh, nhưng Triệu huynh không có khả năng có được kiếm ý. Mà nhìn Hứa Vô Chu, tựa hồ biết kế hoạch của chúng ta, rất hiển nhiên Hứa Vô Chu nhận biết Triệu huynh.

- Ha ha ha!

Triệu Thân cười, nhưng không trả lời, nghĩ thầm đây là Tần Lập đoán, không phải ta nói.

Thấy Triệu Thân như vậy, Tần Lập lập tức xác định:

- Quả nhiên, sau lưng Hứa Vô Chu có cường giả, ta nói vì sao hắn đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy, nguyên lai là có cường giả đang chỉ điểm hắn tu hành. Hơn nữa ngươi đứng ra giúp ta giải quyết phiền phức, cũng là hắn an bài. Cái này có thể hiểu được, nhân vật như Hứa đại ca, nhờ một cường giả che chở con của hắn cũng bình thường.

Triệu Thân ngơ ngác nhìn Tần Lập, nghĩ thầm đây chính là suy đoán của ngươi, ta còn tưởng ngươi đoán đến Hứa Vô Chu.

Lúc này Tần Lập vẫn còn tự cho là đúng, tiếp tục nói:

- Khó trách lần trước ở Tần gia, đột nhiên xuất hiện mười mấy thanh kiếm mang theo kiếm ý, khẳng định là hắn xuất thủ nhắc nhở ta. Buồn cười ta không hiểu được ý tứ của hắn, còn mù quáng giống một đầu con ruồi không đầu. Hắn thực nhìn không được, lúc này mới tìm tới Triệu huynh. Triệu huynh, là như vậy đúng không?

- Cái này...

Triệu Thân cũng không biết trả lời như thế nào, ngươi thông minh như vậy, cha mẹ ngươi biết không.

- Ta minh bạch, Triệu huynh không tiện nói thì không cần nói. Nếu vị kia là hảo hữu của Hứa đại ca, thì có khả năng liên quan tới sự tình năm đó, không dám triển lộ thân phận. Người có chút thân phận, cũng không dám tuỳ tiện đặt chân tới Lâm An Thành, sợ chọc ra phiền toái không cần thiết. Triệu huynh chuyển cáo vị tiền bối kia, ta sẽ thủ khẩu như bình.

Tần Lập bảo đảm.

- A! Tốt!

Triệu Thân ngơ ngác đáp ứng. Tiền bối? Đó là con rể ngươi nha! Nếu ngươi biết hết thảy đều là kiệt tác của con rể ngươi, biểu lộ của ngươi sẽ như thế nào?

- Hứa Vô Chu chiến kỹ tam phẩm đại thành, thực lực có thể trảm Tiên Thiên. Vị tiền bối này có thể dạy dỗ Hứa Vô Chu thành như vậy, quả nhiên là thần nhân.

Tần Lập cảm thán nói.

- Ta cũng cảm kích tiền bối vạn phần, tối thiểu trăm năm sau có chút mặt mũi đi gặp Hứa huynh.

Triệu Thân nghe không nổi nữa, lại nghe tiếp hắn sợ mình nhịn không được cười to, hắn tranh thủ thời gian nói:

- Tần huynh, những sự tình này tạm thời không nói, chúng ta nói sự tình thừa thắng xử lý hai nhà Mao Lý đi.

- Tiền bối không phải đã bàn giao sao, dựa theo hắn nói làm là được. Còn Triệu huynh, thù lao của ngươi cũng dựa theo ngươi nói làm. Tần gia ta từ trước tới giờ không bạc đãi đồng bạn hợp tác, Triệu huynh muốn trùng kiến Triệu gia, Tần gia ta cũng sẽ trợ giúp.

Tần Lập nói.

- Vậy thì đa tạ Tần huynh.

Triệu Thân cười nói.

- Vậy chúng ta cứ dựa theo kế hoạch làm, tất sẽ để hai nhà Mao Lý tiếng xấu lan xa, binh khí của bọn hắn không bao giờ bán được nữa.

- Ha ha!

Tần Lập cũng cười to, hậm hực quét sạch sành sanh.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 29%👉

Thành viên bố cáo️🏆️