- Tần Lập, sản nghiệp binh khí của Tần gia ngươi, chúng ta sẽ tiếp thu toàn bộ.
Lý Vong Phong cũng cười lên.
Tần Lập lại bật cười:
- Đơn giản chỉ là binh khí có võ ý tẩm bổ, đồng thời giảm giá bán, xúi giục thế lực phụ thuộc Tần gia ta mà thôi, chút thủ đoạn ấy nghĩ Tần Lập ta sợ sao?
- Tần Lập, không cần ra vẻ trấn định. Ha ha, Tần gia ngươi mới tồn tại mười năm, nội tình kém lắm. Nếu không có rất nhiều người phụ thuộc các ngươi, các ngươi sớm đã bị nuốt xương cốt không còn. Những thủ đoạn này của chúng ta, đủ để cho Tần gia ngươi trở thành người cô đơn.
Lý Vong Phong nói.
- Ngươi nói không sai. Thế nhưng nếu sản nghiệp của Tần gia bất bại thì sao?
Tần Lập nói xong, nhịn không được nhìn thoáng qua Hứa Vô Chu. Nghĩ thầm vừa rồi Hứa Vô Chu đối thoại với Mao Chấn là có ý gì, hắn biết cái gì, hay đơn thuần cho rằng thực lực của mình có thể ứng đối hết thảy.
Mấy ngày nay, Tần Lập cũng cảm thấy mình đang nằm mơ, vấn đề lớn của Tần gia lại được giải quyết.
- Tần Lập, ngươi không biết chúng ta vì thủ đoạn hôm nay chuẩn bị bao lâu. Ha ha ha, hôm nay chính là cho ngươi một kích trí mạng. Chúng ta ở toàn thành bán ra binh khí. Phẩm chất ngươi cũng biết, được kiếm ý tẩm bổ, mạnh hơn binh khí của ngươi không chỉ một bậc.
Binh khí của Tần gia ngươi lấy chất lượng tốt nổi danh, hôm nay liền phá danh tiếng của ngươi. Vì chiếm thị trường, chúng ta không tiếc hạ giá tiêu thụ. Ha ha, hôm nay hai nhà Mao Lý chúng ta tất nhiên đông như trẩy hội, mà trước cửa Tần gia ngươi có thể giăng lưới bắt chim.
Lý Vong Phong cười nói.
- Thật sao?
Tần Lập cũng mỉm cười nhìn Lý Vong Phong.
Lúc này, quản gia của Mao gia rốt cục chạy tới, hắn một đường nhanh chóng chạy đến, thở hồng hộc, Mao Chấn cũng không đợi hắn bình phục, trực tiếp mở miệng hỏi:
- Binh khí của hai nhà chúng ta, có phải bán rất chạy hay không?
- Đúng vậy, mới đầu rất nhiều võ giả đều tranh đoạt, chúng ta...
Quản gia thở phì phò trả lời một câu, vừa định nói tiếp, lại nghe Lý Vong Phong cười ha ha.
- Tần Lập, ngươi nghe chưa. Ha ha ha, coi như là Tần gia ngươi, xuất hiện qua trường hợp như vậy sao?
Lý Vong Phong đắc ý, phách lối cười to.
- Binh khí được võ ý tẩm bổ, người nào không biết sẽ dùng thuận buồm xuôi gió, bán còn tiện nghi hơn binh khí của Tần gia ngươi, Tần gia ngươi chờ chết đi. Mao quản gia, ngươi nói xem, binh khí của Tần gia còn có người mua không?
- Từ khi hai nhà chúng ta hạ giá, binh khí của Tần gia không người hỏi thăm, thẳng đến...
- Ha ha ha, Tần Lập, có phải cảm thấy rất đáng buồn hay không, kinh doanh lâu như vậy, lại sắp bị chúng ta hại chết.
Lý Vong Phong tràn đầy tự tin, vẻ mặt cao ngạo.
- Như thế nào? Cút ra Lâm An, chúng ta lưu ngươi một con đường sống.
- Lý lão gia, không phải...
Lúc này quản gia gấp, mồ hôi đầm đìa gấp giọng nói.
- Không phải cái gì? Ta làm việc còn cần ngươi dạy sao?
Lý Vong Phong trừng quản gia một cái, quản gia này thật không có ánh mắt, ngươi lại dám ở trước mặt phản bác ta, ngươi là muốn nói không phải kế hoạch này, kế hoạch của chúng ta là muốn vây giết Tần Lập sao?
- Lý lão gia, không phải...
Quản gia tiếp tục nói.
Lý Vong Phong tức nổ tung, nghĩ thầm quản gia này muốn làm gì, giết Tần Lập tự nhiên ở trong kế hoạch, nhưng bây giờ không thích hợp.
- Mao Chấn, quản tốt người của ngươi!
Lý Vong Phong quát.
Mao Chấn cũng nổi giận, nghĩ thầm sau khi trở về phải đổi quản gia không biết trên dưới này:
- Im miệng!
Quản gia nhiều lần bị đánh gãy, hắn cũng gấp, nhìn Mao Chấn nói:
- Ngươi câm miệng cho ta, hãy nghe ta nói hết.
Sắc mặt của Mao Chấn tái nhợt, hắn lại bị quản gia của mình quát, tay hất lên muốn đập tới.
Nhưng quản gia không cho hắn cơ hội này, nói thẳng:
- Tần gia cũng lấy ra binh khí có võ ý tẩm bổ, hơn nữa phẩm chất càng tốt hơn.
Tay Mao Chấn nâng lên trong nháy mắt dừng lại, nhìn quản gia cả giận nói:
- Ngươi nói cái gì? Ngươi cái đồ hỗn trướng, dám nói lung tung!
- Sau khi hai nhà chúng ta hạ giá bán binh khí, xác thực đông như trẩy hội, binh khí bị người tranh mua. Thế nhưng khi binh khí của chúng ta bán hơn phân nửa, cửa hàng của Tần gia đột nhiên cũng lấy ra binh khí có võ ý tẩm bổ, phẩm chất tốt hơn của chúng ta không phải một chút. Hiện tại tất cả mọi người cảm thấy mua của chúng ta quá lỗ, muốn trả hàng.
- Ngươi nói là thật?
Mao Chấn bắt lấy cổ áo của quản gia, vừa rồi trên mặt cười to và đắc ý trực tiếp đông kết, căm tức nhìn quản gia.
- Lão gia, ngươi đi xem một chút liền biết.
Sắc mặt quản gia đỏ lên nói.
Tần Lập cười ha ha nói:
- Mao huynh, Lý huynh, muốn đi xem một chút hay không?
Mao Chấn ném quản gia đi, hừ một tiếng, mang theo người cùng Lý Vong Phong tiến đến cửa hàng binh khí gần nhất.
Đám người vây xem cũng không rõ ràng tình huống như thế nào, nhưng ai cũng biết có kịch vui để xem, bọn hắn vội vã chạy tới.
Mao Chấn đuổi tới một cửa hàng của Mao gia, vì nhằm vào Tần gia, mỗi một cửa hàng bọn hắn đều mở ở đối diện.
Lúc này bọn hắn phát hiện trước cửa hàng Tần gia không có người nào, ngược lại trước cửa hàng Mao gia, tiếng người huyên náo.
Nếu không có quản gia nhắc nhở, hắn khẳng định sẽ tươi cười, cho rằng là hình ảnh sinh ý cực tốt.
Nhưng bây giờ tinh tế xem xét, nghe được đều là thanh âm đòi trả lại tiền.
- Cái quỷ gì, còn nói ở Lâm An Thành, kiếm của các ngươi tốt nhất. Còn nói cái gì vì ăn mừng mới hạ giá. Ha ha, đều là lừa đảo.
- Trả lại tiền! Nhanh trả lại tiền! Kiếm của Tần gia, hôm nay cũng chỉ bán giá như các ngươi, nhưng phẩm chất tốt hơn không phải một bậc.
- Đúng vậy, tranh thủ thời gian trả lại tiền. Kiếm của Tần gia có thể nghe được thanh âm kiếm minh, vừa rồi ta thử một chút, cùng khí huyết của ta phù hợp cực cao.
- Trả lại tiền!
- Không trả ta đập cửa hàng của các ngươi, nghĩ rằng các ngươi là Mao gia chúng ta không dám động sao?
- Ta tân tân khổ khổ tích góp bạc, lại mua phải rác rưởi, bảo kiếm của Tần gia ta lại không mua nổi.
- Nhanh trả lại tiền!
-...
Từng tiếng gầm thét vang lên, những võ giả này đều quần tình xúc động, rất có xu thế một lời không hợp sẽ vọt vào phá tiệm.
Mà lúc này, lại nghe được một thanh âm e sợ cho thiên hạ bất loạn vang lên:
- Ta có thể minh bạch vì sao Mao gia lại hạ giá bán binh khí. Bởi vì bọn hắn biết Tần gia sẽ ra binh khí này, cho nên thừa dịp Tần gia còn chưa mở cửa, tranh thủ thời gian bán hạ giá, có thể bán một chút tính một chút, xem ai ngu ngốc dính chiêu nha.
Lời này để đám võ giả vốn đã nổi giận đùng đùng, lúc này càng thêm nổi giận, ai nguyện ý làm ngu ngốc trong miệng người khác.
- Trả lại tiền!
Đám người gầm thét.
Mao Chấn và Lý Vong Phong nhìn người mở miệng kia, thần sắc hơi sững sờ, không thể tin được đối phương dám đứng ra chống đối bọn hắn.
- Triệu Thân!
Lý Vong Phong nghiến răng nghiến lợi.
- Ngươi thật to gan, chúng ta giữ lại cho ngươi một mạng, ngươi còn dám nhảy ra.
- Vì cái gì không dám?
Triệu Thân nói.
- Triệu gia ta cũng là một trong lục đại thế gia của Lâm An Thành nha.
- Lâm An Thành nơi nào có vị trí của Triệu gia ngươi, ngươi chỉ là phế nhân, dám đối nghịch với chúng ta, muốn chết!
Lý Vong Phong nổi giận, đánh ra một chưởng.
Triệu Thân đứng ở đó, thấy một chưởng bay đến, hắn không tránh không né, trực tiếp nghênh đón.
Ầm!
Hai người đối oanh, bộc phát khí kình như phong bạo, làm không ít người ở xung quanh ngã lăn.
Lý Vong Phong đứng vững, thần sắc không thể tưởng tượng nổi nói:
- Thực lực của ngươi khôi phục rồi?