- Keng!
Đao của Hứa Vô Chu không có chém lên người Tạ Quảng Bình, mà bị một nam tử ngăn trở.
Nam tử ngăn ở trước mặt hắn thân thể cao lớn, khuôn mặt thô cuồng, khí thế như phong bạo càn quét, để Hứa Vô Chu cảm giác áp lực rất lớn.
- Trận chiến này dừng ở đây.
Nam tử nhìn Hứa Vô Chu bình tĩnh nói.
- Một trong thập đại cao thủ của Lâm An Thành, cường giả Tiên Thiên cảnh Tạ Lâm Uyên?
Hứa Vô Chu mở miệng hỏi.
- Phải! Dừng ở đây được rồi!
Tạ Lâm Uyên nhìn Hứa Vô Chu nói.
- Ngươi thắng.
Hai chữ ngươi thắng, để người vây xem ánh mắt sáng rực nhìn Hứa Vô Chu.
Mặc cho ai cũng không nghĩ tới sẽ là kết quả như vậy. Cho tới nay Tạ Quảng Bình luôn cường đại, ở cùng thế hệ chưa bao giờ bại, lại thua ở trong tay Hứa Vô Chu có tiếng phế vật, phải dựa vào Tạ Lâm Uyên mới có thể giữ được tính mạng.
Mọi người cảm thấy đây là một loại châm chọc, đặc biệt là đám nữ tử coi Tạ Quảng Bình như tình nhân trong mộng, lúc này đều hồn bay phách lạc, không thể nào tiếp thu được hiện thực.
- Phế vật, thật là phế vật, ngay cả Hứa Vô Chu cũng chơi không lại.
- Còn tự xưng đệ nhất công tử, bất quá chỉ là một rác rưởi cuồng vọng tự đại mà thôi.
- Không chê mất mặt, nếu là ta trực tiếp chết đi cho xong.
- Đột nhiên cảm thấy Hứa Vô Chu rất đẹp trai nha, thực lực của hắn mạnh như thế, lại có thể chịu được bêu danh nhiều năm như vậy, lòng dạ không phải bình thường.
-...
Đám nữ tử líu ríu, lúc trước các nàng sùng bái Tạ Quảng Bình bao nhiêu, giờ phút này sẽ thất vọng bấy nhiêu, chán ghét bấy nhiêu.
Nghe mọi người mắng, Tạ Quảng Bình nóng giận công tâm, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Mao Vĩnh Lượng và Lý Khanh Phỉ thấy cảnh này, không chỉ không đồng tình, ngược lại lộ ra vẻ chán ghét.
Chính là gia hỏa kia tự cho là đúng, để bọn hắn bỏ qua cơ hội giết Hứa Vô Chu tốt nhất. Khi đó ở Thạch gia là một cơ hội tuyệt vời nha. Tạ Quảng Bình chính là một thằng ngu.
- Nếu nhận thua hữu dụng, vậy sau này giải quyết mâu thuẫn, đều nhận thua là được, trên đời này nơi nào sẽ có người bị giết.
Hứa Vô Chu nhìn Tạ Lâm Uyên nói.
Hứa Vô Chu nói, để mọi người sững sờ, Hứa Vô Chu có ý gì, không muốn buông tha Tạ Quảng Bình, nhất định phải giết hắn?
Tạ Lâm Uyên cũng giật mình, không ngờ hắn ra mặt, Hứa Vô Chu còn không bỏ qua, chẳng lẽ hắn cho rằng mình đứng ra, còn có thể giết Tạ Quảng Bình sao?
- Người trẻ tuổi, làm người không nên quá lệ khí, có đôi khi cần có chừng mực.
Tạ Lâm Uyên nhìn Hứa Vô Chu nói.
- Tạ Quảng Bình muốn giết ta, ta giết hắn là rất bình thường. Đương nhiên, ta cũng không phải ác nhân không nói lý, ngươi muốn bảo đảm hắn cũng được. Một mạng đổi một mạng, nếu ngươi chết, hắn có chết hay không ta không thèm để ý. Dù sao hắn ở trong mắt ta chỉ là một phế vật, mà ngươi lại có chút tác dụng.
Hứa Vô Chu nhìn thoáng qua Tạ Quảng Bình đã trọng thương, ánh mắt chuyển hướng Tạ Lâm Uyên, khuôn mặt mang theo ý cười.
- Muốn mạng của ta?
Tạ Lâm Uyên không thể tưởng tượng Hứa Vô Chu sẽ ở trước mặt hắn nói ra lời như vậy
- Sở dĩ Tạ gia trở thành đệ nhất thế gia của Lâm An Thành, nghe nói nguyên nhân là bởi vì Tạ gia có hai Tiên Thiên cảnh, nếu Tạ gia chết một cái, ta cảm thấy vị trí đệ nhất thế gia này sẽ thay đổi một chút.
Hứa Vô Chu cười nói.
- Đệ nhất thế gia ra đệ nhất mỹ nhân, như vậy mới thực chí danh quy.
Bệnh tâm thần!
Rất nhiều người không nhịn được muốn mắng Hứa Vô Chu, đây đều là hư danh không trọng yếu, ngươi coi trọng như vậy làm gì, bởi vì nó đối chọi gay gắt với thập đại cường giả của Lâm An Thành, nước vào não sao.
- Mệnh ta sẽ không cho, hắn cũng không chết được.
Tạ Lâm Uyên trả lời Hứa Vô Chu.
- Này không phải do ngươi.
Hứa Vô Chu nói với Tạ Lâm Uyên.
- Ta bảo hộ một người vẫn có thể làm được.
Tạ Lâm Uyên nhìn Hứa Vô Chu nói.
- Này rất khó nói nha.
Thời điểm Hứa Vô Chu nói chuyện, lại đi nhặt mảnh vỡ tinh cương thủ sáo của Tạ Quảng Bình, đây đều là kim loại, đồ tốt nha.
Tất cả mọi người nhìn Hứa Vô Chu, không rõ hắn nói có ý tứ gì, đặc biệt là nhìn Hứa Vô Chu nhặt mảnh vỡ thủ sáo, nghĩ thầm gia hỏa này đang làm gì, nhặt đồ bỏ đi sao?
Chỉ là rất nhanh mọi người liền minh bạch Hứa Vô Chu nói, sau khi nhặt lên tất cả mảnh vỡ, đột nhiên Hứa Vô Chu đao chỉ Tạ Lâm Uyên:
- Thử xem ngươi bảo vệ được không!
Xoạt!
Mọi người xôn xao, tất cả đều mở to hai mắt nhìn, bao quát đám nữ tử líu ríu ồn ào kia, giờ phút này đều miệng đắng lưỡi khô nhìn Hứa Vô Chu.
Hứa Vô Chu điên rồi, bằng không làm sao dám như vậy.
Tạ Lâm Uyên là ai, cường giả Tiên Thiên cảnh, một trong mười người mạnh nhất Lâm An Thành, là người đứng ở đỉnh cao nhất của Lâm An Thành, nếu nói Lâm An Thành có thập vương, thì hắn có một vị trí.
Hứa Vô Chu rất cường đại, nhưng cường đại tới đâu cũng chỉ mới Hậu Thiên cảnh, há có thể là đối thủ của Tiên Thiên cảnh. Hắn lại muốn một bước lên trời, trực tiếp khiêu chiến một trong mấy người mạnh nhất Lâm An Thành, hắn điên rồi?
Lấy thực lực và thiên phú mà hắn bày ra, đột phá Tiên Thiên cảnh chỉ là vấn đề thời gian, cần gì nóng lòng nhất thời.
Lúc này Tần Lập cũng nhíu mày, trong lòng có chút nổi nóng, Hứa Vô Chu đến cùng làm gì? Đắc thắng quay về mới là chính đồ, hắn khiêu chiến Tiên Thiên cảnh làm gì? Chẳng lẽ hắn lại bành trướng?
Tần Khuynh Mâu đứng ở một bên, ánh mắt lại có chút phức tạp. trước đó Hứa Vô Chu nói sẽ giải quyết vấn đề của Tần gia, đây chính là biện pháp của hắn sao? Phải! Nếu Tạ gia bị chém một cường giả Tiên Thiên cảnh, áp lực của Tần Lập sẽ giảm nhiều, nhưng... ngươi chỉ là Hậu Thiên cảnh nha.
Tất cả mọi người không rõ cử động của Hứa Vô Chu, trong con mắt của mọi người, Hứa Vô Chu không khác gì tự sát.
Tiên Thiên cảnh đánh với Hậu Thiên cảnh, là nghiền ép.
Tạ Lâm Uyên nhìn trường đao chỉ vào hắn, hắn cũng sửng sốt.
Từ khi hắn đột phá Tiên Thiên cảnh, đã bao nhiêu năm không ai dùng binh khí chỉ vào hắn. Bây giờ lại bị một thiếu niên uy hiếp.
Tạ Lâm Uyên có cảm giác hoảng hốt, lúc này cảm thấy Hứa Vô Chu là Tiên Thiên cảnh, hắn mới là Hậu Thiên cảnh.
Lúc nào uy hiếp của Tiên Thiên cảnh thấp như vậy, ngay cả Hậu Thiên cảnh cũng có thể đến khiêu khích.
- Ngươi muốn chiến với ta?
Tạ Lâm Uyên vẫn còn có chút không kịp phản ứng.
- Không phải chiến với ngươi, ta nói rồi, dùng mạng của ngươi đổi mạng của hắn.
Hứa Vô Chu nói với Tạ Lâm Uyên.
Tạ Lâm Uyên cười, cười rất vui vẻ:
- Hứa Vô Chu, có đôi khi ta thật nhìn không thấu ngươi, không biết ngươi cuồng vọng tự đại là thật hay giả, nói thật, ngay cả Quảng Bình cũng bại ở trong tay ngươi, ngươi xác thực có bản lĩnh, nhưng nói giả cũng không sai, ai cho ngươi dũng khí nói có thể giết Tiên Thiên cảnh?
- Thế gian này rất rộng lớn, nó có thể thai nghén phồn hoa, dung nạp vạn vật. Nhưng lại không dung được bản tính ly kinh bạn đạo như ta. Ta chỉ là thả ra bản tính của mình, lại chịu đủ bêu danh. Ai, thế nhân đều không hiểu ta. Giống như ta giết ngươi chỉ là một sự tình rất bình thường, lại bị ngươi cho rằng cuồng vọng tự đại.
Hứa Vô Chu u buồn cảm thán, muốn nghiêng góc 45 độ nhìn lên bầu trời, lại cảm thấy giả bộ như vậy có chút buồn nôn, nên cuối cùng mới thôi.
Nhưng Tần Khuynh Mâu lại bởi vì câu nói này của hắn, con ngươi nhìn chăm chú Hứa Vô Chu, trong lòng lẩm bẩm nói: Đây chính là ý tưởng chân thật của ngươi sao?
- Uyên thúc, giết hắn.
Lúc này Tạ Quảng Bình không để ý thân thể trọng thương, thét lên dữ tợn, hắn không muốn nhìn thấy Hứa Vô Chu còn sống.
- Khiêng thiếu gia xuống đi.
Tạ Lâm Uyên phân phó người hầu của Tạ gia một câu, sau đó quay đầu nhìn về phía Tần Lập.
- Đây là hắn tự tìm đường chết, không trách được ta.
Tần Lập nhíu mày, nhìn về phía Hứa Vô Chu. Thấy hắn bình tĩnh đứng ở đó, Tần Lập nghĩ nghĩ cuối cùng không có mở miệng nói gì.
Thiếu niên này hắn nhìn không thấu. Chính như Tạ Lâm Uyên nói, hắn cuồng vọng tự đại là bản tính, hay thật có thực lực.