Võ Ánh Tam Thiên Đạo

Chương 112: Không người dám chiến

Chương Trước Chương Tiếp

Quân Thiên Giáo tức đến bốc khói!

Bởi vì ai cũng không nghĩ đến, cửa thứ hai có thể náo ra chuyện như vậy.

1000 lệnh bài bị nện, sau đó biến thành mảnh vỡ mỗi người một miếng. Không... võ giả khác đều có, ngược lại Tiên Thiên cảnh không có.

Nói cách khác, những người này có tư cách trở thành đệ tử nội môn, mà Tiên Thiên cảnh ngược lại không có tư cách!

Đây không phải mỉa mai sao?

Trọng yếu nhất là, gần 3 vạn võ giả, tay cầm lệnh bài bức bách, giảo biện nói:

- Quân Thiên Giáo không có quy định lệnh bài phải hoàn chỉnh, bọn hắn đều có lệnh bài, chính là hoàn thành nhiệm vụ, phải vào nội môn. Bằng không về sau gia tộc bọn hắn tuyệt không nghe theo Quân Thiên Giáo.

Quân Thiên Giáo trên dưới phát điên, gia tộc có thể nuôi dưỡng ra võ giả tuổi trẻ cường đại như vậy, chắc chắn sẽ không phải là gia tộc quá kém.

Ba vạn nhà, đây là một con số kinh khủng, tăng thêm từng gia tộc tương quan, đủ để bao trùm ba ngàn dặm cương vực.

Nếu những nhân khẩu này thật không thi vào Quân Thiên Giáo, vậy thực lực của Quân Thiên Giáo sẽ tổn thất cực kỳ thảm trọng.

Thế nhưng bọn hắn cho rằng mình là ai? Có thể đại biểu gia tộc của mình đối nghịch Quân Thiên Giáo? Thu thập những người này, các gia tộc khẳng định khó chịu, nhưng Quân Thiên Giáo vẫn có thực lực áp chế bọn hắn.

Chẳng lẽ những gia tộc này, thật vì một đệ tử trong tộc, mà liên hợp lại đối địch với Quân Thiên Giáo sao?

Quân Thiên Giáo cho những võ giả này mặt mũi, là không muốn dẫn tới các gia tộc bất mãn, vì vậy mà sinh ra mâu thuẫn không cần thiết mà thôi. Cũng không phải sợ những võ giả này.

- Ai nha, đều vào nội môn, đây không phải rất tốt sao, nội môn mới là lực lượng trung kiên của Quân Thiên Giáo. Lập tức thêm nhiều lực lượng trung kiên như vậy, nằm mơ cũng vụng trộm cười.

Lúc này Đạo Tông tông chủ lại cười rất vui vẻ, ánh mắt của hắn nhìn về phía Hứa Vô Chu, trong mắt mang theo vẻ hân thưởng.

Tiểu tử này có tiềm lực, ân, coi như không có món đồ kia, cũng có tư cách vào Đạo Tông.

- Tất cả đệ tử Tiên Thiên cảnh vào nội môn. Những võ giả khác, đều vào ngoại môn.

Quân Thiên giáo chủ thấy Đạo Tông tông chủ mở miệng, sắc mặt đại biến, sợ đối phương lại quyết định thay Quân Thiên Giáo, tranh thủ thời gian trực tiếp ra lệnh.

- Chúng ta không phục! Dựa vào cái gì?

Có võ giả hô lên, hắn còn cảm thấy nhiều người không sợ nháo sự.

- Dựa vào cái gì?

Quân Thiên giáo chủ nở nụ cười, sau đó khí thế trên người bạo phát, khí thế như sóng lớn, mang theo áp bách tuyệt đối, từng đợt từng đợt trùng kích về phía các võ giả.

Cỗ khí thế này trấn áp khí huyết của các võ giả quay cuồng, có một ít võ giả yếu kém, trong miệng phun ra máu tươi.

- Bằng cái này, đủ chưa?

Quân Thiên giáo chủ bình tĩnh hỏi.

Giờ khắc này, bốn phía câm như hến, không người còn dám nói chuyện. Vừa rồi nện lệnh bài hưng phấn và bành trướng lập tức giảm xuống, bọn hắn cúi đầu, căn bản không dám nhìn Quân Thiên giáo chủ.

- Hừ!

Quân Thiên giáo chủ hừ lạnh, lúc này mới thu hồi khí thế.

- Một đám hài tử, ngươi cũng khi dễ.

Lúc này Đạo Tông tông chủ lại tức giận nói.

- Hừ, ta nhất định phải thông báo chuyện này cho thiên hạ, Quân Thiên Giáo các ngươi quá phận, khi dễ tài tuấn của nhân loại.

- Ta...

Quân Thiên giáo chủ rất muốn chửi ầm lên, nhưng nghĩ nghĩ cuối cùng nhịn xuống, không để ý Đạo Tông tông chủ.

Đây chính là một cây gậy quấy phân heo, hết lần này tới lần khác thiên hạ không ai dám đi đụng cây gậy quấy phân heo này, cũng không biết hắn ăn lộn thuốc gì, không có việc gì lại tới Quân Thiên Giáo bọn hắn tản bộ.

Chẳng lẽ Quân Thiên Giáo ở trước mặt bọn hắn còn không đủ biết điều sao?

- Lưu Quân, ngươi chủ trì cửa khảo hạch thứ ba. Ta không hy vọng nhìn thấy ngoài ý muốn lần nữa!

Quân Thiên giáo chủ lạnh lùng nói.

Một cái khảo hạch đơn giản, lại trở thành chuyện cười.

- Vâng!

Lưu Quân gật đầu, nhìn đám võ giả phía dưới nói.

- Hai cửa đều bởi vì một người náo động mà ra, cửa thứ hai chúng ta không quản, là cảm thấy không cần thiết đi quản. Bởi vì... nhiều mấy trăm đệ tử nội môn thì thế nào? Lần này Tiên Thiên cảnh vào nội môn, có 300 người là đủ rồi. Đồng thời chúng ta cũng muốn từ trong 300 người này, tìm ra ai là người gây sự.

- Quân Thiên Giáo không phải địa phương ngươi có thể làm loạn, ngươi nghĩ rằng chúng ta không tra được sao? Yên tâm, ngươi trốn không thoát!

Lưu Quân uy hiếp nói.

- Tiên Thiên cảnh, đều ra khỏi hàng!

Bị nhiều cường giả nhìn chằm chằm như vậy, Hứa Vô Chu không cho rằng mình có thể ẩn giấu thực lực, hắn tự nhiên đi tới.

Có 300 Tiên Thiên cảnh đi ra, thế nhưng có hơn trăm người bị đánh mặt mũi bầm dập, còn có mấy chục vị thụ thương không nhẹ, căn bản không có sức tái chiến.

- Cửa thứ ba, chỉ chọn tinh anh. Các ngươi có thể lấy bất luận phương thức nào biểu hiện mình ưu tú, chỉ cần có thể chứng minh ngươi ưu tú, thì có tư cách trở thành đệ tử hạch tâm. Đệ tử hạch tâm không cần nhiều lời, tài nguyên và công pháp tu hành tạm thời không nói, đây đều là tốt nhất, trọng yếu nhất là có thể đại biểu Quân Thiên Giáo, cũng có thể mượn thế của Quân Thiên Giáo.

Chỉ một câu, để 300 Tiên Thiên cảnh ở đây con mắt nóng bỏng.

Quân Thiên Giáo là tồn tại gì? Một trong mấy bá chủ của Dự Châu! Có thể mượn thế của nó, tương đương với có được quyền thế to lớn. Địa vị của bọn hắn sẽ nhất phi trùng thiên, đồng thời trỡ giúp cho gia tộc của mình.

Đệ tử nội môn là trung kiên, như vậy đệ tử hạch tâm chính là thủ lĩnh, là cao tầng tương lai của Quân Thiên Giáo.

- Ta có một bộ chiến kỹ, tu ra võ ý, có thể biểu thị cho các vị trưởng lão nhìn xem!

Một Tiên Thiên cảnh dẫn đầu đứng ra, trên người võ ý phun trào, tay cầm một thanh trường thương đứng ở đó uy phong lẫm liệt.

Bằng chừng ấy tuổi, có thể tu hành ra võ ý, xem như thiên tài. Cái này khiến không ít trưởng lão nội môn của Quân Thiên Giáo gật đầu.

Đặc biệt là trưởng lão Lưu Quân, không khỏi nghĩ đến cháu của hắn. Lâm An Thành truyền đến tin tức nói là dữ nhiều lành ít, cũng không biết Triệu Hạo tra như thế nào?

- Các vị đại nhân, ta biểu thị cho các ngươi xem. Có võ giả nguyện ý chỉ giáo không?

Võ giả tay cầm trường thương, lạnh nhạt nhìn về phía 300 Tiên Thiên cảnh khác.

Nếu muốn biểu hiện ưu tú, vậy dùng thực lực chứng minh mình ưu tú. Võ giả ưu tú, còn có cái gì nói rõ hơn chiến lực?

Bọn hắn muốn nhìn thấy ưu tú, vậy chiến ra một người ưu tú nhất.

Hắn rất kiêu ngạo, có thể ở Tiên Thiên cảnh ngộ ra võ ý, có bao nhiêu người làm được?

Hắn đứng ở nơi đó, khí phách phong hoa, tiếp tục hô to:

- Ai dám chiến Nhạc Tử Diệu ta?

Trong khi nói, khí thế càng bạo phát mấy phần, linh khí phun trào, đứng ở nơi đó khí thế bức người, khuấy động lên một cơn bão táp.

Đám trưởng lão Quân Thiên Giáo đều âm thầm gật đầu, nghĩ thầm là một nhân vật. Chỉ không biết... hắn rốt cuộc mạnh cỡ nào.

Bọn hắn chờ có người đến chiến Nhạc Tử Diệu, chỉ là mặc dù có mấy người lộ ra vẻ lạnh lùng, nhưng không ai đến chiến hắn.

Nhạc Tử Diệu đứng ở đó, khuôn mặt tươi cười, hắn rất hài lòng hiệu quả như vậy.

Lấy uy thế của mình trấn áo 300 người không dám ra tay, coi như không thành đệ tử hạch tâm, ở trong nội môn cũng là ưu tú nhất, đủ để đạt được những trưởng lão này coi trọng.

- Không người dám chiến mà nói, ta chỉ có thể biểu thị thương pháp của mình cho các vị trưởng lão nhìn, chỉ là như vậy hiệu quả sẽ kém một chút.

Nhạc Tử Diệu nói đến đây, khuôn mặt cực kỳ kiêu ngạo.

Chỉ là thời điểm hắn chuẩn bị thi triển thương pháp, lại thấy một thiếu niên chậm rãi từ trong đám người đi ra.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 29%👉

Thành viên bố cáo️🏆️