Trong hẻm núi!
Không biết lúc nào xuất hiện một tập tục, chính là rất nhiều võ giả Hậu Thiên cảnh thành quần kết đội, thường thường là mấy trăm mấy trăm một nhóm, nhìn thấy có người lấy được lệnh bài, sẽ cùng nhau tiến lên, liên thủ vây công người lấy được lệnh bài, đập đối phương nhão nhoẹt.
Khẩu hiệu của bọn họ là:
- Đánh cường giả, chia lệnh bài.
Hơn nữa trận doanh này càng ngày càng cường đại.
Mới đầu chỉ có hai ba nhóm như vậy, về sau có mấy chục nhóm. Phàm là bọn hắn nhìn thấy có người lấy được lệnh bài, liền hô nhau lao lên vây đánh, lệnh bài tới tay liền đập, một tấm lệnh bài bị nện thành trên trăm mảnh vỡ, sau đó ai ai cũng có, cực kỳ đoàn kết.
Trong khoảng thời gian ngắn, liền có trên trăm lệnh bài bị nện. Mà người bị đập lệnh bài, không ai cam lòng, mình không chiếm được, sao có thể cho người khác đạt được, thế là cũng gia nhập hàng ngũ đập lệnh bài.
Đến cuối cùng, ngay cả Tiên Thiên cảnh cũng khó thoát khỏi, thỉnh thoảng có Tiên Thiên cảnh bị đánh mặt mũi bầm dập, lệnh bài bị đập nát phân chia.
Dù sao tuy Tiên Thiên cảnh rất mạnh, nhưng đụng phải mấy trăm Hậu Thiên cảnh cũng không phải đối thủ.
Trong hẻm núi, võ giả thành quần kết đội, bọn hắn tìm kiếm khắp thiên hạ, lệnh bài liên tục bị tìm ra.
1000 lệnh bài, rất nhanh đã bị nện mấy trăm cái.
- Vì sao lại thành như vậy?
Rất nhiều Tiên Thiên cảnh không hiểu, quy củ những năm qua, Tiên Thiên cảnh tất vào nội môn. Nội môn a, cùng ngoại môn hoàn toàn là hai khái niệm, hai loại địa vị.
Nhưng bây giờ... Nhìn đại quân tìm kiếm lệnh bài trùng trùng điệp điệp càn quét thế giới, bọn hắn nghĩ thầm lần này có người sẽ trở thành đệ tử nội môn sao?
- Bọn hắn ăn lộn thuốc gì vậy? Bệnh thần kinh sao?
- Gặp quỷ. Dĩ vãng đoạt lệnh bài chém giết không ngừng, bằng thực lực cướp đoạt. Năm nay làm cái gì? Thiên hạ đại đồng sao? Mọi người đồng tâm hiệp lực chia lệnh bài, một người phân một mảnh nhỏ?
- Đây là tình huống như thế nào? Chẳng lẽ bọn hắn nghĩ cầm một mảnh nhỏ lệnh bài có thể tiến vào nội môn?
-...
Đám Tiên Thiên cảnh hoàn toàn không hiểu.
Thẳng đến bọn hắn nhặt được một lá cây tràn ngập văn tự, giờ mới hiểu được nguyên nhân. Chỉ thấy trên lá cây viết:
- Đồng tâm hiệp lực, cùng nện lệnh bài, phân chia mảnh vỡ, cộng tiến nội môn. Người giúp đỡ các ngươi vào sơn môn thỉnh cầu tụ tập, chúng ta cùng một chỗ đánh cường giả, chia lệnh bài.
Bên cạnh lá cây có một dấu chân giống như ở ngoài sơn môn chứng minh thân phận.
Hơn nữa loại lá cây này, khắp nơi đều có.
Từ ngữ kích động như vậy, nếu đổi lại người khác nói, khẳng định một chút hiệu quả cũng không có.
Thế nhưng do người giúp gian lận kia nói, vậy thì khác.
Võ giả có thể gian lận vào, ai không tâm hoài cảm kích. Hắn nói điểm căn cứ, mọi người chỉ hiếu kỳ đi xem một chút.
Sau đó người càng tụ càng nhiều.
Nhìn nội dung trên lá cây, mọi người ngầm hiểu, lẫn nhau có ăn ý. Nhiều người lực lớn, đồng thời cũng không sợ hãi, khi mấy trăm người tụ tập, Tiên Thiên cảnh cũng phải quỳ lạy, ngay cả Tiên Thiên cảnh cũng có thể cướp, vậy bọn hắn sợ cái gì?
Trọng yếu nhất là, những người này đều có cảm giác nguy cơ. Lần này đến quá nhiều người, nếu có một ngàn người trở thành đệ tử nội môn, như vậy rất có thể bọn hắn sẽ bị từ bỏ, tình nguyện tập trung tài nguyên cho một ngàn người kia, cũng không nguyện chia cho bọn hắn. Bọn hắn có khả năng sẽ bị biên giới hóa, thậm chí từ bỏ, mặc cho bọn hắn tự sinh tự diệt.
Dù sao những năm qua chỉ thu 3000 đệ tử, coi như năm này chỉ thu 1000, nhưng tối thiểu tốt hơn gần 3 vạn nha.
Nghĩ như thế, những người này liền không cam lòng. Nếu chúng ta đến trở thành đệ tử, dựa vào cái gì từ bỏ chúng ta?
Nếu muốn từ bỏ mà nói, vậy cùng một chỗ từ bỏ, ai cũng không thể trở thành đệ tử nội môn, mọi người trở thành một chỉnh thể.
Người chính là loại tâm lý này, ta không thể tốt, vậy ngươi cũng đừng hòng tốt. Đặc biệt là khi có người dẫn dắt, loại tâm tính này sẽ càng lớn hơn vô số lần.
Huống chi Hứa Vô Chu lại đưa ra khẩu hiệu “đánh cường giả, chia lệnh bài.
Câu khẩu hiệu này, không cần giải thích quá nhiều. Tưởng tượng uy lực của câu “đánh thổ hào chia ruộng đất kia liền biết. Mặc dù đơn giản, nhưng nói đến tâm khảm của người ta, đặc biệt là những người yếu thế, sẽ cao hứng như thế nào.
Bình thường bọn hắn làm sao có cơ hội đánh những cường giả này, đánh những thiên tài cao cao tại thượng kia, ai không muốn làm? Cái này giống như tâm tính thù giàu.
Đặc biệt là nhiều người cùng một chỗ đánh, loại sự tình này sẽ càng vui vẻ.
Người chính là như vậy, bình thường chịu đựng, thế nhưng khi có người uy vọng cao dẫn dắt bọn hắn khởi nghĩa, ai còn nhịn được?
Mà người giúp bọn hắn gian lận kia, chính là người có uy vọng.
Hứa Vô Chu đăng cao hô hào, lập tức người đi theo như mây.
...
Tuyên Vĩ sắp điên rồi, hắn thật vất vả phá một cái trận pháp, từ trong đó lấy được một tấm lệnh bài. Một võ giả nhìn thấy, vội vã chạy tới.
Mới đầu Tuyên Vĩ không để ý, một Hậu Thiên cảnh mà thôi, hắn không để vào mắt.
Nhưng khi hắn nhìn thấy Hậu Thiên cảnh này mang theo mấy trăm người lao đến, sắc mặt hắn đại biến. Đặc biệt là mấy trăm người này hô hào khẩu hiệu “đánh cường giả chia lệnh bài, dọa đến hắn trực tiếp ném lệnh bài đi.
Nói đùa cái gì? Hắn còn ngăn không được mấy trăm Hậu Thiên cảnh vây công.
May mắn hắn phản ứng nhanh, cái này cho hắn thời gian đào tẩu, không có bị đánh mặt mũi bầm dập. Trên đường hắn chạy trốn, hắn nhìn thấy một Tiên Thiên cảnh không nỡ từ bỏ lệnh bài, người kia bị đánh như chó chết nằm rạp trên mặt đất.
Khi hắn biết nguyên nhân, hắn hận Hứa Vô Chu đến nghiến răng. Hỗn đản này... thật là sự tình gì cũng dám làm?
Cửa thứ hai, lại bị hắn làm ô yên chướng khí. Hắn không sợ Quân Thiên Giáo phát hiện giết chết hắn sao.
Tuyên Vĩ thực không thể lý giải, gia hỏa này làm sao thích gây chuyện như thế? Lần thứ nhất gặp hắn là khi nhục đại nho, mắng Tắc Hạ Học Cung, lần thứ hai gặp hắn... lại tới Quân Thiên Giáo làm xằng làm bậy.
Chẳng lẽ hắn tu “gây chuyện đại đạo, nhất định phải gây chuyện mới có thể tăng thực lực sao?
Vô số võ giả quét ngang, lệnh bài nào có thể giấu được, nhìn thấy liền bị đập.
Hơn ngàn lệnh bài, không ngoài dự tính, toàn bộ bị nện.
Tất cả võ giả đều chia một mảnh nhỏ lệnh bài.
Tựa hồ làm xong những sự tình này, những võ giả kia cũng bành trướng. Lại có người đề nghị:
- Một mảnh nhỏ lệnh bài cũng là lệnh bài, chúng ta cầm đi bức vua thoái vị, quyết vào nội môn, không vào nội môn thề không bỏ qua, chúng ta người đông thế mạnh cũng không sợ. Nếu thành, vậy chúng ta liền phát đạt.
- Tốt! Cứ làm như vậy!
- Chúng ta còn có thể dùng gia tộc của mình làm thẻ đánh, ta cũng không tin bọn hắn không nhượng bộ!
-...
Hứa Vô Chu trốn ở trong đám người, nghe các võ giả hưng phấn trù bị sự tình bức vui thoái vị, hắn không khỏi mộng bức... Những người này thật bành trướng.
Các ngươi một đám Hậu Thiên cảnh, có thể bức được cái gì nha? Nhiều người có đôi khi cũng vô dụng!
Thế nhưng Hứa Vô Chu sẽ không ghét bỏ chuyện lớn, các ngươi thích làm lớn chuyện, hắn ước gì.