Vân Thiên Trọng nhìn Hứa Vô Chu, không thể không thừa nhận người có tài hoa đúng là rất lợi hại.
Vốn có thể bôi nhọ hắn không để ý tới sống chết của dân chúng, lại bị hắn tăng lên tới triết học đời người.
Không cần nghi ngờ, đoạn văn này của Hứa Vô Chu truyền đi, vết nhơ hắn thấy chết mà không cứu sẽ giảm đi rất nhiều, thậm chí có người sẽ vì vậy mà khen hắn là quân tử.
Vân Thiên Trọng thở hắt ra một hơi, tức giận nói:
- Ngươi nói chuyện hiên ngang lẫm liệt như thế, còn không phải là tham sống sợ chết, cảm thấy mạng của ngươi cao quý, mạng của những người này là vặt vãnh sao? Ngươi luôn miệng nói mọi người bình đẳng, chẳng qua chỉ là mua danh chuộc tiếng mà thôi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây