- Không sao! Ta coi trọng lấy thực lực phục người! Không phải cảm thấy ta am hiểu rượu sao? Ngươi có thể ra đề khác, không quan trọng!
Hứa Vô Chu nói.
- Ta cũng muốn nhìn xem, ngươi có thể vô sỉ đến trình độ nào.
Sùng Niên bị nhục nhã, sắc mặt có chút đỏ lên, nhưng nghĩ đến phải dập đầu nhận thua, Tắc Hạ Học Cung vì hắn mà hổ thẹn, hắn cắn răng, cuối cùng vẫn mở miệng nói:
- Ta lại ra một đề, chỉ cần ngươi còn có thể nhất niệm thành thơ, vậy ta liền nhận thua.
Lời này để bốn phía xì xào, cảm giác tôn kính với đại nho biến mất không còn chút nào. Đây là thật không biết xấu hổ, người ta liên tác bảy bài, lại còn muốn đổi đề, còn hạn định người ta phải nhất niệm thành thơ, người sao có thể vô sỉ như vậy.
Nhất niệm thành thơ, ngươi là đại nho, ngươi có thể làm được không?
Nhưng Hứa Vô Chu lại không thèm để ý nói:
- Ra đề mục đi!
- Tốt! Vừa rồi ngươi nói thiếu niên cũng hiểu tư vị của sầu, vậy ngươi làm một bài thi từ mang sầu lại không ưu. Như thế nào?
Vô sỉ!
Mọi người rất muốn mắng lên, lúc này tất cả đều quên hắn là đại nho, cái đề này hoàn toàn là cố ý làm khó dễ người!
Sắc mặt của Sùng Niên đỏ lên, hắn cũng biết lần này thật mất mặt. Nhưng hắn không muốn dập đầu, cũng không muốn bôi nhọ Tắc Hạ Học Cung.
- Cái đề này như thế nào?
Sùng Niên hỏi Hứa Vô Chu.
Hứa Vô Chu bật cười:
- Nghĩ là như vậy có thể làm khó dễ ta?
Thiên lý hoàng vân bạch nhật huân, bắc phong xuy nhạn tuyết phân phân.
Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ, thiên hạ thùy nhân bất thức quân.
Thơ vừa ra, không ít người nhịn không được hét lớn khen hay. Người ở chỗ này, đều là thiếu niên thiếu nữ, đều có ước mơ với tương lai, đều có mộng tưởng.
Một câu “mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ, thiên hạ thùy nhân bất thức quân kia, nói đến trong tâm khảm của bọn hắn, nói đến tâm tình của bọn hắn khuấy động, hào khí vượt mây.
Lúc này thân thể của Tuyên Vĩ cũng run rẩy, nhịn không được kích động.
Từ trước đến nay hắn đều bị nuôi ở trong nhà ấm, hắn cũng muốn xông xáo thế giới, cũng muốn nhất cử thành danh. Đây quả thực là tiếng lòng của mình.
Sùng Niên nghe được bài thơ này, cả người hắn chán chường. Ngơ ngác nhìn Hứa Vô Chu, nhìn khuôn mặt trẻ tuổi quá phận kia.
Hắn khó có thể tưởng tượng... mình sẽ thua triệt để như thế, không có chút lực phản kháng nào!
Hắn mới bao lớn, trên đời này thật có thiên tài tuyệt thế sao. Bằng không vì sao có thể có tồn tại như thế.
Xem như Thư Si của Tắc Hạ Học Cung, hắn có tài hoa như thế sao?
Người này... địch ý với Tắc Hạ Học Cung rất sâu. Tắc Hạ Học Cung sắp đụng phải đại phiền toái.
Sùng Niên không muốn ra đề nữa, không có ý nghĩa gì. Lại ra, chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi.
- Phục chưa? Nếu như không, thì có thể tiếp tục!
Hứa Vô Chu nhìn Sùng Niên nói.
Rất nhiều người đều nhìn Sùng Niên, những người vốn chế giễu Hứa Vô Chu kia, lúc này ngược lại trào phúng nhìn Sùng Niên. Nếu không phải cố kỵ thân phận đại nho của đối phương, sợ là rất nhiều người sẽ nhịn không nổi mở miệng mỉa mai.
Sùng Niên thở dài:
- Là Sùng Niên ta tài hoa có hạn, nhưng không có quan hệ gì tới Tắc Hạ Học Cung.
- Không quan trọng! Ngươi không thừa nhận cũng không quan hệ, về sau ngươi kiểu gì cũng sẽ thừa nhận Tắc Hạ Học Cung là địa phương rác rưởi, không xứng làm thánh địa Văn Đạo.
Hứa Vô Chu không thèm để ý nói.
- Ngươi muốn một người gánh tiếng xấu này, ngươi cứ gánh.
Sùng Niên tiên sinh cũng không nói gì, thân thể của hắn run rẩy, mang theo sỉ nhục và không cam lòng quỳ xuống, thi lễ với Hứa Vô Chu.
Tất cả mọi người ở đây, ánh mắt đều nóng bỏng nhìn Hứa Vô Chu. Tin phục đến một vị đại nho hành lễ đệ tử, đây là văn sở vị văn, tất cả mọi người đều có cảm giác chứng kiến lịch sử.
- Về sau nhìn thấy ta, nhớ kỹ mỗi lần đều phải hành lễ đệ tử. Còn nữa, chút tài học ấy đừng có ở bên ngoài lắc lư, trốn về Tắc Hạ Học Cung đi.
Hứa Vô Chu nói.
Nội tâm lại nghĩ, ngươi ở Tắc Hạ Học Cung mới tốt, thời điểm mình đến, ngươi ở trước mặt đệ tử Tắc Hạ Học Cung hành lễ đệ tử, hình ảnh như thế mới kích thích.
Sùng Niên nhìn Hứa Vô Chu, trầm mặc thật lâu mới nói:
- Ngươi đến cùng là ai?
Sùng Niên không tin, Quân Thiên Giáo có thể ra một nhân vật như vậy.
- Còn muốn trả đũa sao? Cũng đúng, Tắc Hạ Học Cung các ngươi rất thích làm chuyện như vậy. Phái người tới giết ta, về sau ngươi chẳng phải không cần hành lễ đệ tử sao. Bất quá... Ngươi cho rằng ta sẽ sợ uy hiếp của ngươi?
Hứa Vô Chu lạnh lùng nhìn Sùng Niên.
- Nhớ kĩ! Ta đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Quân Thiên Giáo Triệu Hạo chính là ta! Tắc Hạ Học Cung ngươi muốn trả đũa, cứ tới, Quân Thiên Giáo ta tiếp hết.
Sùng Niên nhìn vẻ mặt chính trực ngạo khí của Hứa Vô Chu, hít sâu một hơi nói:
- Ta nhớ kỹ!
Nói xong, hắn đứng lên. Nhìn lướt qua các thiếu niên ở đây, đặc biệt là mấy người hắn coi trọng chuẩn bị đưa vào Tắc Hạ Học Cung.
Nhưng mấy người kia đều né tránh ánh mắt của hắn, thậm chí có người lộ ra vẻ khinh bỉ. Sùng Niên cười khổ, xem ra muốn chiêu đệ tử là không thể nào.
Hơn nữa chuyện phát sinh hôm nay chẳng mấy chốc sẽ truyền ra ngoài, Sùng Niên tiên sinh cũng không biết mình sẽ lưu lạc thành trò cười gì, Tắc Hạ Học Cung cũng không biết sẽ có bao nhiêu người cười nhạo ở sau lưng.
Sùng Niên tiên sinh thở dài, cũng không dừng lại, rời khỏi văn hội.
Sau khi hành lễ đệ tử với Hứa Vô Chu, tâm vốn kiêu ngạo của hắn lại đột nhiên an tĩnh. Trước kia hắn một mực cho rằng mình thanh cao, học vấn vô song. Nhưng sự thật hôm nay nói cho hắn biết, hắn cũng chỉ thường thôi. Cái gì đại nho, có tiếng không có miếng.
Nghĩ như vậy, tâm niệm ngược lại buông lỏng, cả người lâm vào trạng thái không minh, linh khí thiên địa chui vào trong cơ thể hắn.
- Lại lấy thơ giúp người nhập đạo.
Xa xa có ba người ẩn núp, theo thứ tự là Đại Yêu Yêu, Vũ Phong và một lão giả mặc quần áo Đạo Tông, lúc này bọn hắn đều nhìn bóng lưng của Sùng Niên.
Lúc này có linh khí nhảy lên chui vào trong cơ thể Sùng Niên, mặc dù không có thiên địa dị tượng, nhưng ai nấy đều thấy được đây là dấu hiệu nhập đạo.
- Vì cái gì thêm chữ lại?
Đại Yêu Yêu hỏi Vũ Phong.
Vũ Phong cười hắc hắc, cũng không giải thích. Tắc Hạ Học Cung nghĩ Thủy Điều Ca Đầu là Tần Khuynh Mâu viết, chỉ có hắn biết là Hứa Vô Chu viết.
Hứa Vô Chu quá trâu bò rồi, xuất thủ hai lần, trợ giúp hai người nhập đạo.
Đại Yêu Yêu nhìn thiếu niên lười nhác ở giữa sân kia, nội tâm nàng cũng rung động. Thiếu niên này... lại có tài hoa đến tình trạng như vậy.
Y thuật, văn chương, Kiếm Đạo, thực lực, thể chất...
Một lần lại một lần vượt quá dự liệu của nàng, nếu Lâm An Thành lại ra một vị nhân kiệt?
Lão giả bên cạnh nhìn Hứa Vô Chu, trên mặt hắn cũng lộ ra dáng tươi cười:
- Đây chính là người ngươi nói.
- Vâng! Người này, chỉ xem tiền bối dùng như thế nào. Kỳ thật ta là muốn hắn nhập giáo ta, nhưng như vậy chỉ có thể dệt hoa trên gấm, không thú vị, ngược lại Đạo Tông thích hợp hắn nhất.
Đại Yêu Yêu tươi cười.
Lão giả nhìn thoáng qua Đại Yêu Yêu:
- Tuy Đạo Tông có oán khí, thế nhưng sẽ không hợp tác với Ma Đạo. Không giết ngươi, đã là tha thứ lớn nhất rồi.
- Ha ha ha! Tiền bối muốn giết là sư phụ ta, ta chỉ là tiểu bối, không phải bôi nhọ tay tiền bối sao. Xuất thân lai lịch của hắn, tiền bối có thể tra. Ta cam đoan không có một chút quan hệ nào với Ma Đạo.
Đại Yêu Yêu không thèm để ý nói.
- Tiền bối hẳn tin tưởng, chúng ta có thể đối địch với bất kỳ thánh địa nào trong thiên hạ, nhưng quyết sẽ không đối địch với Đạo Tông. Bằng không ta đã trực tiếp cướp đoạt vật kia, sao sẽ lưu cho hắn.
Lão giả nhìn thoáng qua Vũ Phong hỏi:
- Ngươi thì sao?
Vũ Phong liên tục khoát tay:
- Cái này không quan hệ gì tới ta, ta là bị nàng kéo tới. Sự tình trong thiên hạ này, ta từ trước đến nay không tham dự.
Lão giả nở nụ cười, nhìn thoáng qua Hứa Vô Chu, lại liếc mắt nhìn Đại Yêu Yêu và Vũ Phong, nói.
- Người trẻ tuổi bây giờ thật thú vị, cũng đúng, thời đại đã thay đổi, thời đại này là của các ngươi.
Cảm thán xong, hắn nhìn Đại Yêu Yêu nói:
- Ngươi lưu món đồ kia cho hắn, hắn vào Đạo Tông ta tự nhiên không ngại, chỉ là ngươi muốn xem náo nhiệt, hắn có thể cho ngươi náo nhiệt sao?
- Thử một chút thôi, dù sao có chết ta cũng không đau lòng không phải sao?
Đại Yêu Yêu cười khanh khách nói.