Võ Ánh Tam Thiên Đạo

Chương 103: Lấy rượu làm đề

Chương Trước Chương Tiếp

Thấy Tuyên Vĩ lấy rượu làm đề, Hứa Vô Chu thiện ý nhắc nhở Sùng Niên tiên sinh:

- Đề đơn giản như vậy, ta sợ đến lúc đó ngươi thua không cam lòng, ngươi có muốn đổi một cái hay không?

- Nếu ngươi cảm thấy khó, đề này không làm được, muốn đổi, vậy thì đổi một cái, để cho ngươi ra đề mục cũng được.

Sùng Niên tiên sinh nói.

- Thôi được, lời thật luôn để cho người ta khó tiếp nhận, tỉ như nói Tắc Hạ Học Cung là rác rưởi cũng làm cho ngươi tức giận vậy.

Hứa Vô Chu thở dài nói.

- Vậy thì đề này đi.

Sùng Niên tiên sinh hừ lạnh, nghĩ thầm ngươi còn có thể mắng mấy câu, cái lưỡi chẳng mấy chốc sẽ giữ không được.

- Tuy là vì thanh danh của Tắc Hạ Học Cung, nhưng ta so với ngươi chung quy là lấy lớn hiếp nhỏ, vậy ta tới trước, cho ngươi thời gian từ từ suy nghĩ.

Sùng Niên tiên sinh muốn đứng ra.

- Lãng phí thời gian làm gì, những trò mèo kia của ngươi ta không có tâm tư nghe, ta trực tiếp tuyệt sát ngươi là được.

Hứa Vô Chu nói.

Bản lĩnh khoác lác của gia hỏa này, thật là xuất thần nhập hóa. Câu câu phách lối đến để cho người ở chỗ này líu lưỡi.

Có thể coi trời bằng vung như vậy, bọn hắn chỉ có thể nói một chữ phục.

- Nghe cho kỹ, trước tùy tiện làm một bài hù dọa ngươi chơi.

Túy hậu nhạc vô cực, di thắng vị túy thì.

Động dung giai thị vũ, sơn ngữ tổng thành thi.

Hứa Vô Chu cũng không có trực tiếp phóng đại chiêu, chỉ lấy ra bài Túy Trung Tác của Trương Duyệt. Mặc dù kém những thiên cổ danh truyền kia, nhưng cũng là một bài không tệ.

Gia hỏa trước mặt coi như bác học, Hứa Vô Chu cũng không tin hắn trong chớp mắt có thể làm ra tốt hơn. Cho dù có thì thế nào?

Cùng lắm thì ném ra bài Tương Tiến Tửu tuyệt sát. Trung Hoa năm ngàn năm, chỉ có Văn Đạo là chủ lưu, đời đời kiếp kiếp tâm không thay đổi đi đường này, bây giờ hết thảy chỉ một mình hắn mượn dùng, cũng không tin các ngươi so được.

Một thơ ra!

Tuyên Vĩ ngây người.

Các sĩ tử ngây người.

Sùng Niên tiên sinh cũng ngây người.

Không nghĩ tới, thiếu niên này thật có thể làm ra. Hơn nữa còn là một bài thượng giai.

Say rượu vui vẻ, có thể thấy rõ ràng, ý cảnh rất hay.

Rất nhiều người đều nhìn về phía Sùng Niên tiên sinh, chờ hắn ra một bài thơ vượt trên Hứa Vô Chu.

Thế nhưng chờ giây lát, lại không thấy hắn mở miệng, khiến rất nhiều người nhịn không được thần sắc cổ quái, chẳng lẽ... Sùng Niên tiên sinh thật không sánh bằng.

Điều đó không có khả năng, tiểu tử này mới bao lớn, làm sao có thể thật tài hoa hơn người, làm sao có thể làm khó Sùng Minh tiên sinh.

Sùng Minh tiên sinh đứng ở đó, đầu nhanh chóng chuyển động. Cho hắn thời gian, hắn tự tin mình cũng có thể làm ra một bài thi từ như vậy.

Thế nhưng trong thời gian ngắn, hắn xác thực làm không được. Hơn nữa cho hắn thời gian coi như làm được, cũng không dám nói nhất định vượt trên.

Cái này để sắc mặt hắn khó coi, chẳng lẽ phải nhận thua?

Nghĩ đến đổ ước, hiện tại Sùng Minh tự nhiên sẽ không nhận thua, hắn nhìn Hứa Vô Chu nói:

- Cái này là ngươi làm?

Hứa Vô Chu nở nụ cười, nhìn Sùng Minh nói:

- Đã biết ngươi sẽ tìm lý do qua loa tắc trách. Mắng các ngươi ngụy quân tử cũng không tính oan uổng các ngươi chứ.

Sùng Minh nói:

- Mặc dù thơ không tệ, cũng không đại biểu ta làm không ra. Chỉ là không thể nhịn thủ đoạn mưu lợi của ngươi mà thôi.

Sùng Minh nói, để người ở chỗ này hoài nghi nhìn Hứa Vô Chu. Sùng Minh tiên sinh là đại nho, là quân tử, được thế nhân sùng bái. Ai cũng không cảm thấy Sùng Minh tiên sinh sẽ không bằng Hứa Vô Chu, có hắn dẫn đạo, rất nhiều người bắt đầu nghi vấn.

- Khó trách chớp mắt liền thành thơ, hơn nữa còn là thượng giai.

- Nguyên lai là đã sớm làm tốt, đầu cơ trục lợi.

- Ta thấy hắn và Tuyên thành chủ cùng nhau đến.

- Tiểu nhân lòe người!

- Khanh khách! Buồn cười!

- Vũ nhục Tắc Hạ Học Cung, chính là dùng cái này làm nền sao.

- Vẫn là Sùng Minh tiên sinh mắt sáng như đuốc, tiểu nhân như vậy, không nên so đo với hắn.

-...

Người xung quanh từng cái mỉa mai Hứa Vô Chu, bênh vực Sùng Minh tiên sinh.

Lúc này sắc mặt của Tuyên Vĩ rất khó coi, có phải làm bộ hay không, trong lòng hắn hiểu hơn ai hết. Rõ ràng là Sùng Minh tiên sinh đề nghị ta ra đề mục, hiện tại ta ra đề, lại dẫn dắt người khác hiểu lầm ta và Hứa Vô Chu ăn gian.

Trước đó Tuyên Vĩ vốn trung lập, rất sùng bái Sùng Minh tiên sinh. Hiện tại đột nhiên có loại cảm xúc chán ghét, đại nho của Tắc Hạ Học Cung bất quá cũng chỉ như vậy, có lẽ thật là ngụy quân tử.

- Lăn ra ngoài, nơi này không chào đón ngươi!

- Mau cút! Sùng Minh tiên sinh là ngươi có thể vũ nhục sao!

- Ngươi có tư cách gì so sánh với Sùng Minh tiên sinh!

-...

Quần tình xúc động phẫn nộ, từng cái căm tức nhìn Hứa Vô Chu.

Hứa Vô Chu lại bật cười, nhìn Sùng Minh tiên sinh cười nói:

- Người là ngươi chọn, bây giờ lại nói xấu ta và hắn cùng một giuộc. Cũng được, đã sớm biết ngươi sẽ không thừa nhận. Nếu như vậy, ván vừa rồi coi như bỏ qua. So lại đi.

Sùng Minh tiên sinh nhìn thoáng qua Tuyên Vĩ, hắn xác thực không tín nhiệm Tuyên Vĩ. Bởi vì hắn không tin, Hứa Vô Chu trong chớp mắt có thể làm ra bài thơ như vậy.

- So như thế nào?

Sùng Minh tiên sinh hỏi.

- Đề tùy ý ngươi ra. Ra đến ngươi tâm phục khẩu phục mới thôi!

Hứa Vô Chu mắt lạnh nhìn Sùng Niên tiên sinh nói.

- Ngược lại rất muốn biết, ngụy quân tử của Tắc Hạ Học Cung các ngươi, còn có thể tìm lý do gì.

Hứa Vô Chu miệt thị, lần nữa chọc giận Sùng Niên tiên sinh. Hắn cũng không để ý phong độ, nhìn Hứa Vô Chu nói:

- Ngươi không muốn cái lưỡi, vậy thành toàn ngươi. Ngược lại muốn xem xem, ngươi lớn lối như thế là lấy dũng khí từ nơi nào tới.

- Ra đề mục đi!

Hứa Vô Chu nhìn Sùng Niên tiên sinh.

Sùng Niên tiên sinh hừ lạnh:

- Vậy xem ngươi làm sao để cho ta tâm phục khẩu phục, thắng được ta. Vẫn lấy rượu làm đề!

Sùng Niên tiên sinh nghĩ thầm, coi như hai người các ngươi cấu kết, khẳng định cũng không nghĩ ra ta lại lấy rượu làm đề, ngươi chắc chắn sẽ không chuẩn bị hai bài thơ giống nhau chứ.

Hứa Vô Chu bật cười, đại khái đoán được ý nghĩ của Sùng Niên tiên sinh, chỉ là ngươi đánh nhầm chủ ý.

- Vậy ngươi nghe cho kỹ!

Cận lai phùng tửu tiện cao ca, túy vũ thi cuồng tiệm dục ma.

Ngũ đấu giải trình do hận thiểu, thập phân phi trản vị hiềm đa.

Hứa Vô Chu tiện tay cầm một bài Phóng Ngôn của Nguyên Chẩn, mặc dù không phải thiên cổ danh truyền, nhưng Nguyên Chẩn làm ra thi từ có thể kém sao? Đây chính là đại lão làm ra thiên cổ danh ngôn “Tằng kinh thương hải nan vi thủy, Trừ khước vu sơn bất thị vân.

Thấy Hứa Vô Chu trong chớp mắt thành thơ, Sùng Niên tiên sinh hơi nhíu mày, chẳng lẽ gia hỏa này thật chuẩn bị hai bài sao? Bài này cũng thượng giai.

Những người khác thần sắc cổ quái nhìn Hứa Vô Chu, nghĩ thầm hắn đến cùng là thật có tài hoa, hay sớm chuẩn bị tốt.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 29%👉

Thành viên bố cáo️🏆️